Hạ Thiên Tường nói anh đã mua lại căn hộ này, cho nên chủ cũ không thể bước vào được.
Hơn nữa, cô nhớ rõ Hạ Thiên Tường đã thay khóa căn hộ này.
Cô nói xong, bất giác quay đầu nhìn về phía cửa.
Khóa thật sự thay rồi.
Lúc này, Tô Nhược Hân tiếp tục nhìn bóng người trong phòng bếp kia, cũng nhớ tới những gì mình nhìn thấy ở nhà họ Hạ tối qua.
Chẳng lẽ có người lẻn vào, muốn giết cô?
Lại giống như muốn giết Hạ Thiên Tường vậy?
Cô hoảng hốt, muốn đi vào phòng Chúc Hứa để bế cậu bé mau chóng rời xa chốn thị phi này.
Nhưng cô mới đến trước cửa phòng Chúc Hứa, đã nghe cửa phòng bếp phía sau hình như mở ra.

Lúc cô đang sợ tới mềm cả chân thì nghe người phía sau nói: "Cô Tô, tôi là chị Chiêm do ngài Phương phái tới chăm sóc cho cô và cậu chủ nhỏ.

Tôi biết cô phải dậy sớm tự học nên vội qua làm bữa sáng.

Có phải tôi lặng lẽ vào, đã dọa cho cô sợ không?".

Bạn‎ đang‎ đọc‎ ????????????yện‎ ????ại‎ ﹎‎ ????‎ ????‎ ????‎ ????‎ ????‎ ????‎ U‎ ????‎ ????‎ ????.Vn‎ ‎ ﹎
"Phương...!Phương Tấn đưa chìa khóa cho chị à?"
"Vâng, đúng vậy."
Tô Nhược Hân lập tức dựa vào khung cửa, ra sức vỗ vào ngực.

Cô bị dọa thật đấy.
Phương Tấn không thể báo trước với cô sao?
Lại bị dọa một lần như vậy, cô còn trẻ cũng sẽ mắc bệnh tim đấy.
Tô Nhược Hân cuối cùng cũng thả lỏng, cười lúng túng: “Vậy thì tốt, sau này làm phiền chị Chiêm chăm sóc cho Tiểu Hứa."
"Không phiền.


Tôi đang nấu bữa sáng, cô Tô ngủ thêm một lát nữa đi.

Sau khi nấu xong, tôi sẽ gọi cô."
"Được, vậy tôi đi đọc sách, lát gặp sau." Cho dù còn chưa ngủ đủ nhưng Tô Nhược Hân biết rõ mình nên học bài.
Tính toán thời gian, còn hơn một tuần nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Mà dạo này cô không mấy nghiêm túc học tập.
Cô còn không nỗ lực nữa, sẽ không thi được vào trường mình thích mất.
Tô Nhược Hân học bài.
Chỉ là trong lòng cảm thấy mỹ mãn và ngọt ngào.
Cho dù Hạ Thiên Tường không thích cô cũng không sao, anh thật sự đối xử tốt với cô là được rồi.
Trong lòng cô đều ghi nhớ những điều tốt đó.

Sau này, cô cũng sẽ đối xử tốt với anh.
Bọn họ sẽ là bạn bè tốt nhất.
Lúc chị Chiêm gọi cô ra, cô mới biết Chúc Hứa cũng dậy rồi.
"Cô chủ, cậu chủ nhỏ, lát nữa ăn sáng xong, cô cứ tới trường là được rồi, để tôi trông cậu chủ nhỏ cho.

Buổi tối cô muốn ở lại phòng túc xá hay về đây đều được.

Chỉ cần cô thích thì thế nào cũng được." Chị Chiêm vừa cười vừa nói.
Thật sự rất ân cần.
Đại khái nghĩ đến cô sắp thi tốt nghiệp trung học, cho nên chuyện gì cũng giúp cô, tùy cô.
"Cảm ơn, cảm ơn chị Chiêm.

Vậy sau này đành làm phiền chị chăm sóc Tiểu Hứa nhiều hơn."
"Không phiền, đây là chuyện tôi nên làm."
Tô Nhược Hân cũng không khách sáo với chị Chiêm.

Cô đi đến trước bàn ăn, phát hiện cả một bàn đều là món ăn mình thích, không khỏi xấu hổ: “Chỉ có những món này sao?"
Đều là món cô thích ăn, không biết Chúc Hứa có thích ăn không.
"Không đủ ạ? Vậy tôi đi nấu thêm mấy món."
"Đủ rồi, đủ rồi, chị Chiêm không cần nấu nữa."
Bên kia, bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa đã nóng lòng muốn thử.

Chỉ là Tô Nhược Hân còn chưa ăn, cậu bé cũng lễ phép chưa bắt đầu: “Dì út, có thể ăn được chưa?"
"Ăn đi."
Kết quả, cậu nhóc vừa bắt đầu ăn, Tô Nhược Hân đã không còn cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa khi cả bàn đều là món ăn mình thích nữa.
Chúc Hứa quả thật rất nể mặt chị Chiêm, ăn rất nhanh và ngon miệng, còn nhanh hơn cô.
"Ăn ngon không?" Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi.
"Ăn ngon, thật sự rất ngon.

Từ trước đến nay, cháu chưa từng ăn bữa sáng nào ngon như vậy.

Bữa sáng có thể đã dạng như vậy sao?"
"Không thể được à?"

"Cháu không biết.

Chỉ là bữa sáng của mẹ cháu chỉ có cháo thôi.

Cháo trắng, lại thêm ít dưa muối." Chúc Hứa nói không kiêng kỵ.
Tô Nhược Hân giơ tay xoa đầu cậu bé: “Sau này, Chúc Hứa sẽ ăn sáng như vậy mỗi ngày."
Sau này, cô nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn, để Chúc Hứa ăn món cậu bé muốn ăn, mặc quần áo muốn mặc.
Cô thật sự xem Chúc Hứa thành con của mình.
Nếu cô không cưới được người kia thì không lấy chồng cũng được, lại chăm Chúc Hứa cả đời.
Nhưng điều kiện trước tiên là cô nhất định phải có sự nghiệp thành công, nếu không sẽ không nuôi nổi bé Chúc Hứa đâu.
Hạ Thiên Tường sắp xếp chuyện ăn, mặc, ở, đi lại như vậy, cô không trả nổi.
"Dì út thật tốt, cảm ơn dì út."
"Vậy chú Hạ thì sao?" Những điều này đều do Hạ Thiên Tường sắp xếp thay hai người bọn họ, cho nên Tô Nhược Hân lại hỏi thêm một câu.
"Chú Hạ cũng tốt, tốt giống dì út vậy."
"Sao hả? Ở trong lòng cháu, địa vị của chú ấy ngang với dì à?" Hạ Thiên Tường không ở đây, Chúc Hứa còn đánh giá về Hạ Thiên Tường như vậy.

Thế nếu Hạ Thiên Tường ở đây, chẳng phải địa vị còn cao hơn cô sao?
"Không, không, không, dì út tốt nhất." Cậu bé đổi giọng ngọt như mía lùi.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Cháu ăn đi, ăn nhiều vào.

Tiểu Hứa gầy quá."
Cho dù đáng yêu, cho dù mờ mịt, nhưng Chúc Hứa thật sự hơi gầy.

Cũng may cậu bé rất thông minh, bù lại cảm giác gầy yếu do thị giác gây ra.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Nhược Hân giao Chúc Hứa lại cho chị Chiêm và đến trường.
Buổi sáng thi thử ở trường, Tô Nhược Hân làm xong hai bài thi buổi sáng một cách rất dễ dàng.
Cô không chờ chuông reo đã nộp bài.
Nhớ tối hôm qua Hạ Thiên Tường đã nói trưa nay sẽ qua mua ít đồ trang trí trong căn hộ cùng, Tô Nhược Hân không khách sáo gọi tới cho Hạ Thiên Tường.
Anh nói là làm từ thiện cho Chúc Hứa.
Cô làm vậy coi như giúp anh.
Dù sao, cô nhớ kỹ ân tình này của anh là được rồi.
Một ngày nào đó, khi cô có năng lực, cô lại có thể báo đáp anh.
Trong phòng họp của tập đoàn Hạ Thị.

Lúc này im ắng.
Nhưng mọi người đều nhìn về phía Hạ Thiên Tường đang ngồi ở vị trí chính.
Một quản lý cao cấp vừa báo cáo công việc xong, lúc này đáng lẽ phải đến lượt Hạ Thiên Tường phản hồi.
Nhưng Thiên Tường Hạ cứ ngồi im trên ghế giám đốc, giống như bức tượng vậy.
Cho dù Hạ Thiên Tường như vậy nhưng khí thế mạnh mẽ kia làm người ta bất giác kính nể, e sợ.
Chỉ là, giờ phút này Hạ Thiên Tường thật sự hơi khác thường.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Hạ Thiên Tường thất thần ngay trong cuộc họp.
Đã nhiều năm như vậy, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.
"Khụ..." Phương Tấn cũng phát hiện ra.
Thật ra, lúc này anh ta đoán được lý do khiến Hạ Thiên Tường thất thần.
Chắc chắn là muốn đi cùng Tô Nhược Hân tới trung tâm thương mại, mua thêm đồ cho cô và Chúc Hứa.
Nhưng thời gian diễn ra cuộc họp là do anh đề nghị.
Khi thấy sắp trưa rồi, anh cứ nhất quyết họp.
Rõ ràng không muốn đón Tô Nhược Hân và Chúc Hứa đi dạo trung tâm thương mại.
Nhưng anh không đón, dù sao cũng phải thông báo trước với Tô Nhược Hân một tiếng chứ?
Dù sao tối qua là do anh đề nghị, cũng do anh hứa với Tô Nhược Hân tối qua.
Nhưng anh không báo cho Tô Nhược Hân biết.
Vậy là vẫn muốn đi mua đồ cùng Tô Nhược Hân à?
Chỉ là bây giờ cuộc họp mới bắt đầu...
Phương Tấn sắp hỗn loạn trong gió rồi.
Mọi người đều nói bạn đừng đoán tâm tư của phụ nữ, vừa đoán là sai.
Bây giờ, anh ta cũng cảm thấy mình không thể đoán được tâm tư của Hạ Thiên Tường, càng đoán càng sai rồi.
Cũng may, một tiếng ho khan của anh ta cuối cùng đã khiến Hạ Thiên Tường hoàn hồn.

Anh thản nhiên ngẩng đầu nhìn quản lý cấp cao vừa báo cáo: “Quy định hợp tác với bên Phượng Lộ còn chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ, nghĩ lại rồi báo lên lần nữa.".