CHƯƠNG 184

Quả nhiên, cô vừa nói như vậy, cậu bé kia đã nói: “Chị là chị Tô phải không?”

“Đúng rồi.”

“Vậy chị chờ em, em lập tức đi mở cửa.”

Cậu nhóc cúp điện thoại, hẳn là đi mở cửa.

Tô Nhược Hân kiên nhẫn chờ đợi, thoáng chốc đã nghe thấy tiếng chạy bộ của trẻ nhỏ từ trong cửa truyền ra.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.

Trong cửa là một cậu nhóc đang kiễng chân mở cửa, vừa nhìn đã thấy đáng yêu không chịu được.

Là dáng vẻ cô thích.

Tô Nhược Hân khẽ khom người bế cậu nhóc lên, sau đó tiện tay muốn đóng cửa.

Không ngờ, cửa còn chưa đóng thì đã có một người bên ngoài chen vào.

Vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã lạnh lùng nói: “Cô chính là cô gái vừa nhìn đã biết Yên thường xuyên nôn ra máu?”

“Ừ, là tôi, tôi đến khám cho chị ấy.” Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông xông vào, nhìn anh ta, lại nhìn cậu nhóc, chẳng lẽ đây là người đàn ông của Chúc Yên , là ba của cậu nhóc?

Nhưng cô cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà của người khác, cô chỉ muốn cứu Chúc Yên thôi.

“Không được, cô còn quá trẻ, hơn nữa còn mặc đồng phục cấp ba, vừa nhìn đã biết là không hiểu y thuật, nếu không phải cô, bây giờ Chúc Yên sẽ không hôn mê bất tỉnh.” Người đàn ông nói xong thì vượt qua Tô Nhược Hân đi vào trong phòng.

Gian phòng vô cùng cũ nát, không có phòng khách, kết cấu một phòng một bếp một nhà vệ sinh, đây chỉ là phòng thuê, cho nên cái gì cũng rất đơn sơ rất cũ kỹ.

Mà sở dĩ lúc vào Tô Nhược Hân không nhìn thấy Chúc Yên là bởi vì Chúc Yên không nằm trên giường, mà là nằm dưới mặt đất bên kia chiếc giường.

Lúc này đã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Bởi vì bị giường che khuất tầm mắt, cho nên vừa rồi Tô Nhược Hân mới không nhìn thấy chị ta.

Buông cậu nhóc xuống, Tô Nhược Hân sải bước tiến lên.

Xảy ra chuyện rồi.

Trông vẻ tình huống của Chúc Yên rất không tốt.

Nhưng cô vừa đến bên cạnh Chúc Yên thì lại bị người đàn ông kia ngăn cản: “Cút ra ngoài, nơi này không cần tên lừa đảo.”

Tô Nhược Hân lại liếc nhìn Chúc Yên , càng lo lắng hơn: “Tôi không phải tên lừa đảo, tôi có thể cứu chị ấy tỉnh lại.”

“Cô có giấy phép hành nghề y không?” Người đàn ông khinh thường nhìn Tô Nhược Hân, trên mặt đều là trào phúng.

“Tôi không, nhưng mà tôi đảm bảo với anh, tôi thật sự có thể cứu chị ấy.” Tô Nhược Hân sốt ruột, bây giờ cô chỉ muốn cứu chữa cho Chúc Yên , còn chậm trễ nữa thì thật sự không cứu nổi chị ta rồi.

“Nếu không phải vì cô, em ấy cũng không hôn mê bất tỉnh, Tiểu Bảo, đuổi tên lừa đảo này ra ngoài.”

“Là chị gái khiến mẹ hôn mê bất tỉnh sao?” Cậu nhóc coi Tô Nhược Hân là chị gái, không tin hỏi ngược lại người đàn ông.