CHƯƠNG 194

Tô Nhược Hân nhớ lại trang phục mà Hạ Thiên Tường tặng cho cô, sau đó không nghĩ nhiều, nói: “Phù hợp với bản thân cậu là được.”

Coi như là phong cách thiếu nữ đi, cô và Dương Mỹ Lan là thiếu nữ trong sáng, thế nên quần áo mà Hạ Thiên Tường tặng cô đều là quần áo thiếu nữ.

“Sao cậu biết thế?” Dương Mỹ Lan lựa một cửa hàng phong cách thiếu nữ, đi vào trong.

“Anh ấy… quần áo mà mẹ anh ấy tặng tớ đều rất phù hợp với độ tuổi của tớ, nghĩ lại thì gu thẩm mỹ của anh ấy với mẹ chắc là giống nhau.” Cô tuyệt đối sẽ không nói với Dương Mỹ Lan, thực ra quần áo nhà họ Hạ tặng cho cô đều là Hạ Thiên Tường tặng cho cô.

Cô không muốn Dương Mỹ Lan hiểu lầm cô.

Quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường chính là cô là ân nhân cứu anh một mạng.

Không còn gì khác nữa.

“Tô Nhược Hân, bộ này có đẹp không?” Dương Mỹ Lan ướm thử một chiếc váy liền áo màu trắng lên người, rất xinh đẹp.

“Đẹp quá, mau đi thử đi.”

Thế là, Tô Nhược Hân ngồi trên sofa, đợi xem Dương Mỹ Lan thử quần áo.

Thử hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng Dương Mỹ An mua hai bộ ở cửa hàng này.

Đổi một cửa hàng khác, lại mua thêm hai bộ.

Mua được bốn bộ, Dương Mỹ Lan hài lòng: “Tô Nhược Hân, tớ có chứng khó lựa chọn, tớ thấy bộ nào cũng đẹp, cậu nói xem buổi chiều tớ nên mặc bộ nào đây?”

“Mặc chiếc váy màu be đó đi, vừa thiếu nữ lại vừa đoan trang.” Tô Nhược Hân nghĩ một lát, chọn giúp Dương Mỹ Lan.

“Ồ, vậy lấy bộ đó đi. Tô Nhược Hân, tớ yêu cậu chết mất, nếu cậu không chọn giúp tớ, tớ nghĩ mình chọn đáng sáng mai cũng không xong mất. Đúng rồi, cậu có muốn mua hai bộ không? Tớ chọn cho cậu.”

Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người, cô cảm thấy khá ổn: “Không cần đâu.”

Những bộ quần áo mà Hạ Thiên Tường tặng cô, cô cũng chỉ là lúc mặc về nhà thì đắc ý một chút, sau đó thì cất đi, không mặc thêm lần nào nữa.

Không phải đồ của mình, mặc lên luôn cảm giác không được thoải mái.

“Tô Nhược Hân, tớ tặng cậu một bộ, như thế được rồi chứ.” Biết Tô Nhược Hân tiết kiệm, không nỡ tiêu số tiền mà cô khó khăn lắm mới tích góp được, Dương Mỹ Lan bèn muốn mua cho Tô Nhược Hân.

“Thật sự không cần mà, mua rồi tớ cũng không có cơ hội mặc, ngày nào cũng phải mặc đồng phục.” Tô Nhược Hân từ chối, Dương Mỹ Lan thường xuyên mang đồ ngon cho cô, cô đã rất cảm kích rồi.

Cũng đâu phải cô muốn xem mắt, cô mặc đồng phục là được rồi.

“Vậy buổi chiều cậu phải đi với tớ đấy.”

“Cậu xem mắt chứ đâu phải tớ.” Tô Nhược Hân cười, vỗ nhẹ lên vai Dương Mỹ Lan.

“Tô Nhược Hân, cậu nói xem nếu anh ấy từ chối tớ ngay tại đó thì tớ phải làm sao?”

“Tớ véo anh ta giúp cậu.”

“Cậu dám?”

“Tớ còn từng thấy cả dáng vẻ mặc áo liệm của anh ta rồi, véo thêm mấy cái có gì mà không được chứ, tớ là ân nhân cứu mạng của anh ta đấy.”