“Mẹ, sao mẹ lại cho ông ta vào nhà.” Cô không thèm nói chuyện với ông ta mà trực tiếp hỏi mẹ mình.

“Lan Hương, dù gì ba cũng là ba của con, ngay cả một câu con cũng không muốn nói chuyện với ba sao?” Ông Nhân bên kia không hài lòng.

“Này ông, không biết ông còn nhớ hay không nhưng tôi còn nhớ như in những lời ông nói đấy.” Đỗ Lan Hương cười lạnh.

“Ba… cho dù lúc trước ba nói gì cũng là vì tức giận mà thôi, Lan Hương, chúng ta là ba con máu mủ ruột rà, con không thể quên những lời trước kia sao, ba thật sự biết sai rồi, ba muốn đón hai mẹ con về, Lan Hương, cho ba một cơ hội sửa sai được không?” Ông Nhân bên kia nói vô cùng tha thiết.

“Ồ, ông thật sự biết sai sao?” Có đánh chết cô cũng không tin, trong tiểu thuyết có miêu tả ba của nguyên chủ chỉ ham công danh sự nghiệp, sẵn sàng hy sinh người thân để lấy được thứ mình mong muốn, lại nói nhìn vào thái độ của ông ta với mẹ nguyên chủ cô còn không biết tính toán của ông ta sao, tỏ ra ân cần như vậy chắc chắn có ủ mưu.

Ông Nhân trả lời: “Dĩ nhiên rồi, để mẹ con bên ngoài ba cũng không an tâm, Hương, con tha thứ cho ba nhé?”
“Tha thứ cho ông cũng được thôi, ông đáp ứng tôi một điều kiện.”
Ông ta nghe vậy vui mừng: “Được, được, điều kiện gì cũng được hết.”
“Ông đừng đáp ứng nhanh như vậy, tôi còn chưa nói gì mà.” Đỗ Lan Hương thầm khinh thường, người này đúng là hấp tấp, chẳng trách không làm được chuyện lớn.


“Con là con của ba, chỉ cần con nói một câu ba còn không đồng ý sao?” Ông ta có vẻ tự tin, chắc nghĩ cô sẽ không đưa ra điều kiện khó khăn gì.

Đỗ Lan Hương đứng dậy đi đến bên cửa kính bên kia, rồi bước ra ban công để gió phà vào mặt, bây giờ cô cảm thấy vô cùng nóng bức cần phải được giải nhiệt.

Khi cảm thấy đã thoải mái hơn một chút cô mới nói: “Tôi muốn ông ly hôn với bà Tuyền, đồng thời đuổi hai mẹ con bà ta đi, ông làm được không?”
Ông Nhân phút chốc cứng đờ, không còn khí thế hừng hực như lúc nãy nữa mà ỉu xìu bảo: “Lan Hương, chuyện này thật khó cho ba, con có thể đổi điều kiện khác không? Ba hứa mẹ con quay về sẽ có cuộc sống tốt nhất.”
“Vậy mà ông bảo điều kiện gì cũng được, Trịnh Văn Nhân, tôi nói cho ông biết, cuộc sống mà ông vẽ ra cho mẹ con tôi ông cứ để đó thực hiện cho vợ con ông đi, chúng tôi đã đi rồi thì sẽ không quay lại, còn nữa đừng làm phiền cuộc sống của mẹ tôi, nếu không ông cũng đừng trách tôi vô tình.” Đỗ Lan Hương không muốn dây dưa với con người này nữa liền thẳng thừng nói, hy vọng ông ta có thể biết điều.

Nào ngờ Trịnh Văn Nhân nghe xong lại tức giận: “Trịnh Lan Hương, mày nên nhớ mày là con tao đấy, dám ăn nói với ba mày như vậy sao?”
“Kể từ ngày bước ra khỏi nhà họ Trịnh tôi không còn là con của ông nữa, xin đừng nhận con lung tung.” Đỗ Lan Hương cười nhạt.

“Mày… mày chờ đó cho tao.”
“Tôi chờ cái gì chứ, không tiếp tục đóng vai ông bố thân thiện nữa à, Trịnh Văn Nhân xả vai đi thôi, ông có âm mưu gì thì nói thẳng, bày đặt quan tâm mẹ con tôi làm cái gì, thứ tình cảm toan tính đó, xin lỗi, tôi không cần.”
Cuối cùng Đỗ Lan Hương cũng ngả bài với ông ta, còn nói chuyện nữa thật sự rất mệt.

Trịnh Văn Nhân cũng không muốn phải giả vờ giả vịt nữa, ông ta nói: “Được, mày đã nói thế tao cũng nói thẳng, tao muốn mày làm gián điệp bên cạnh Tống Thần Vũ.”
“Xì…” Đỗ Lan Hương cười một tiếng nói: “Ông dựa vào đâu mà bắt tôi phải làm vậy?”
“Dựa vào mày là con tao mày phải nghe tao.” Trịnh Văn Nhân hùng hồn nói.

“Ha ha, ông thật quá ngây thơ, nếu chỉ dựa vào điều này thì ông đã sai lầm rồi, tôi không phải đứa con biết nghe lời, hơn nữa tôi không còn là con ông nữa, xin đừng gọi lung tung.” Đỗ Lan Hương đến mệt với một cái đầu heo.

“Mày thật hỗn láo, mày tưởng chỉ có vậy thôi sao? Mày quên còn con mẹ mày à?”
Sắc mặt của Đỗ Lan Hương khẽ đổi: “Ông nói vậy là có ý gì?”
“Ý gì sao? Tao tạm thời đưa mẹ mày đi, nếu như mày nghe lời lấy được vài tin mật từ chỗ Tống Thần Vũ tao sẽ thả mẹ mày ra.” Trịnh Văn Nhân tự kiêu nói.


Hóa ra ông ta còn dùng cách bẩn này, Đỗ Lan Hương âm thầm siết chặt điện thoại nói: “Trịnh Văn Nhân, ông quá coi thường tôi rồi, tôi cảnh cáo ông nếu dám làm gì mẹ tôi thì cẩn thận cái sự nghiệp ông gây dựng sụp đổ trong tích tắc, ông nghĩ chỉ có mình ông có thể đe dọa tôi sao?”
“Có giỏi thì mày làm thử xem, đến lúc đó mày sẽ không còn nhìn thấy mẹ mày đâu.” Trịnh Văn Nhân dường như không sợ cô làm ra chuyện to tát.

Đỗ Lan Hương càng ngày càng cảm thấy nóng, cô liền hỏi: “Mẹ, hiện tại mẹ đang ở đâu?”
Bên kia bà Bích định trả lời cô thì bị một người đàn ông bịt miệng lại, chỉ nghe thấy tiếng “Ưm, ưm” rất nhỏ.

.

||||| Truyện đề cử: Say Tình: Yêu Em Đến Cuồng Dại |||||
Đợi một thời gian dài không ai trả lời cô chửi thầm một tiếng: “Trịnh Văn Nhân, ông là đồ chết tiệt.”
“Thì thế nào, tao cho mày một đêm nay để suy nghĩ, ngày mai trả lời tao, nếu mày cố chấp không nghe thì liệu mà nhặt xác cho mẹ mày.” Trịnh Văn Nhân nói xong điều cần nói thì cúp máy.

Lúc này ông ta mới ra hiệu cho người của mình bỏ bà Bích ra.

Được tự do hai mắt bà Bích rơm rớp nước mắt nhìn ông Nhân căm phẫn nói: “Ông, ông thật tàn nhẫn, tôi nghĩ ông thật tâm cảm thấy có lỗi với tôi nên mới đi theo ông, nào ngờ, nào ngờ ông chỉ muốn lợi dụng tôi để uy hiếp Lan Hương, ông có còn là người nữa không? Nó cũng là con gái ông đấy, khó khăn lắm nó mới có một cuộc sống tốt vậy mà ông lại bắt nó làm ra loại chuyện này sao?”
“Bà câm mồm đi, nói nhiều cũng vô ích thôi, có trách thì trách nó không biết điều, cố tình quyến rũ Tống Thần Vũ làm gì? Đã không giúp gì được cho nhà họ Trịnh còn gây họa khắp nơi, khiến công ty xém chút vì nó mà phá sản, bây giờ nó phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.” Trịnh Văn Nhân điên cuồng nói.

“Ông nói thế mà nghe được sao, nếu như ông đối xử với mẹ con tôi tốt một chút thì con bé cũng sẽ không đi theo con đường này rồi, tôi thật hối hận năm đó đã không nghe lời cha mẹ, còn một mực đi theo ông chịu khổ, tôi sai, tôi sai thật rồi…” Bà Bích nói xong cũng khóc nấc lên, vì sao chứ, vì sao sự việc lại ra nông nỗi này.


Ông Nhân căn bản không để lời nói của bà vào lòng, càng không nhìn thấy nước mắt của bà ta chỉ nói: “Hối hận cũng đã muộn rồi, bà ngu thì tự chịu lấy.”
Nói xong câu này ông ta cũng đứng dậy rời đi, để bà Bích một mình khóc thương tâm.

Ra đến bên ngoài ông ta còn căn dặn: “Trông chừng cho thật tốt, đừng để bà ta có cơ hội chạy trốn.”
“Vâng, ông chủ.” Bốn tên đàn ông cao ta cùng đồng thanh nói.

Ông Nhân hài lòng còn bảo: “Tốt lắm, xong việc tôi sẽ thưởng thêm cho các cậu.”
“Cảm ơn ông chủ.” Đám người này chỉ làm việc nhận tiền nên nghe thấy được thêm tiền càng thêm hưng phấn.

Bên này Đỗ Lan Hương nghe điện thoại xong liền thấp thỏm không yên, liền cầm theo chiếc áo khoác vừa mới cởi ra chạy về phía cửa.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Tống Thần Vũ bước vào, thấy cô hấp ta hấp tấp liền hỏi: “Vội vàng như vậy làm gì?”.