Nghe được lời khen của anh cô cảm thấy có chút quái quái lại cố tình phớt lờ nói sang chuyện khác: “Phải rồi, về chuyện của mẹ là do Hương Tuyết làm, cô ta ban sáng có đến tìm tôi nhưng tôi không cho cô ta vào, không biết thế nào lại nhân lúc tôi đi vắng xông vào trong nhà đánh mẹ tôi, sau đó đặt quả bom kia trên bàn.

Tôi không biết cô ta có mục đích gì nhưng tôi tuyệt đối không tha cho Hương Tuyết.”
“Tôi biết rồi, em muốn xử lý cô ta thế nào tôi cho em làm chủ.” Tống Thần Vũ nhìn cô nói, lần này anh cũng sẽ không bỏ qua như lần trước.

“Có câu nói này của anh là được rồi.” Đỗ Lan Hương thở nhẹ một hơi.

Khách sạn SP.

“Anh nói nó là bom cơ mà, tại sao Trịnh Lan Hương lại không xảy ra chuyện gì?” Hương Tuyết sau khi chứng kiến hai mẹ con Đỗ Lan Hương được đưa vào viện mà căn nhà lại không xảy ra chuyện gì liền tức tốc chạy đến điểm hẹn chất vấn người đàn ông trước mặt mình.

“Cô nghĩ tôi ngu mà dùng bom thật sao? Đó chỉ là bom khói thôi.” Trương Hải Nam như có như không liếc nhìn cô ta.

“Tại sao anh làm thế? Trịnh Lan Hương không chết cô ta báo cảnh sát bắt tôi thì sao?” Hương Tuyết hoảng sợ vô cùng, cô ta nghĩ nếu là bom thật Trịnh Lan Hương chết cũng được, không ai đối chứng cô ta không cần sợ cảnh sát truy cứu nhưng không ngờ nó chỉ là bom giả, cô ta lúc này mới tỏ ra sợ hãi.

Trương Hải Nam nhìn con nai ngơ ngác run rẩy trước mặt lại nhẹ nhàng nói: “Cô gái, bây giờ mới sợ thì đã quá muộn rồi, tôi có thể bảo vệ cô chu toàn, chỉ cần cô giúp tôi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Giết Tống Thần Vũ.” Trương Hải Nam dõng dạc nói từng chữ.


“Cái… Cái gì… Tại, tại sao lại giết thiếu chủ?” Hương Tuyết lắp bắp lùi về phía sau như không tin vào tai mình.

Trương Hải Nam đột nhiên đi về phía cô ta nói từng câu từng chữ: “Bởi vì hắn mới là mục tiêu đích thực của tôi.”
Một người phụ nữ thì có là gì, hắn chỉ cần phất tay một cái cô ta liền xong đời, đâu cần một người phụ nữ nhỏ bé phải ra tay.

Hương Tuyết bỗng nhiên như ngộ ra điều gì đó, hai mắt trợn ngược: “Anh, anh lợi dụng tôi?”
“Lợi dụng, cô có thể nghĩ như vậy cũng được, bây giờ cô đang trong nguy hiểm mà người cứu cô chỉ có mình tôi mà thôi, thế nào, có muốn tôi cứu không?” Trương Hải Nam vuốt nhẹ cằm của Hương Tuyết.

Bàn tay của hắn lạnh lẽo cô ta lập tức run rẩy: “Không, tôi, tôi không thể giết thiếu chủ được, xin, xin đừng bắt tôi làm điều đó.”
“Ồ, không làm, cũng được, vậy thì cô đi đi, nếu như có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi.” Câu nói tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa cảnh cáo bên trong.

Hương Tuyết hoảng loạn không biết làm sao, Trương Hải Nam lại cho cô ta một liều thuốc an thần: “Cô gái, nghe tôi cô sẽ không chết, tôi sẽ chăm lo cho đời sống sau này của cô.”
Lời nói mị hoặc thấm đẫm vào tim gan Hương Tuyết hai chân run rẩy ngã quỵ xuống sàn, gục dưới chân người đàn ông: “Anh nói đi, tôi phải làm sao? Tôi, tôi không có khả năng giết thiếu chủ.”
“Chỉ cần làm theo tôi là được.” Trương Hải Nam nói nhỏ bên tai Hương Tuyết, sau đó lại gọi người của mình vào.

Từ bên ngoài một người đàn ông bước tới trên tay cầm theo một khẩu súng cùng một cái lọ thủy tinh bên trong có chất lỏng màu vàng không biết là cái gì.

Trương Hải Nam cầm lấy cái lọ đưa cho cô ta nói: “Uống cái này đi.”
“Cái này là cái gì?” Hương Tuyết có linh cảm không tốt, thụt lùi về phía sau.

Trương Hải Nam cười nhẹ: “Đây là đồ tốt, uống đi.”
Dứt lời hắn không cần biết cô ta có nguyện ý không dốc hết nước trong lọ vào miệng cô ta.

Hương Tuyết dãy dụa không muốn uống nhưng hoàn toàn không thoát khỏi bàn tay kia, cô ta bị Trương Hải Nam bóp chặt cằm đau đến chảy nước mắt.

Rất nhanh hắn cũng cho Hương Tuyết uống xong lọ thuốc, cô ta mặt mày trứng bệch muốn móc họng nôn ra nhưng chỉ có thể nôn khan.

“Anh, anh đã cho tôi uống cái gì?” Hương Tuyết sợ là thuốc độc nên kinh hãi hỏi.

“Yên tâm, thuốc này tốt với cô, cầm lấy đi, liệu mà phòng thân.” Trương Hải Nam lại đặt khẩu súng lên tay Hương Tuyết, cô ta cầm mà run rẩy muốn ném đi.

Trương Hải Nam nhìn động tác của cô ta cảnh cáo: “Tốt nhất cô nên giữ chặt, không có nó cô sẽ chết đấy.”

Bị dọa mấy lần Hương Tuyết đã biết thế nào là tận cùng của nỗi sợ, cô ta lắp bắp nói: “Tôi, tôi không biết dùng súng.”
“Không sao cả, chỉ cần lên nòng và bắn là được, cô không cần thiết phải biết bắn.” Lời nói của hắn đầy ý vị.

Hương Tuyết không hiểu gì cả, sau cùng cô ta được người của Trương Hải Nam đưa ra ngoài.

Bóng dáng của Hương Tuyết vừa xuất hiện, lập tức có một đám người bao vây lấy cô ta, người đàn ông mặc đồ đen đeo kính mát đến trước mặt cô ta nói: “Cô Tuyết, mời cô đi theo chúng tôi.”
“Các, các người là ai, tôi sao phải đi theo các người?” Hương Tuyết lùi ra phía sau lại đụng phải người khác, lập tức cô ta bị người đó bắt lấy, đưa lên chiếc xe phía trước.

Hương Tuyết hoảng loạn dãy dụa nhưng vô ích.

Căn cứ Thần Long.

Nhìn không gian to lớn, rộng rãi nhưng chỉ chứa toàn dụng cụ hành người trước mặt Đỗ Lan Hương chợt run lên một cái, trong đây có những thứ cô biết nhưng có những thứ cô chưa nhìn thấy bao giờ, thậm chí trông nó có phần rùng rợn.

Nếu một cô gái bình thường bước vào căn phòng này sợ là đã la hét bỏ chạy lâu rồi nhưng cô lại khác, cô không sợ mặc dù nhìn vào khiến người ta sởn gai ốc, khơi gợi sự chết chóc hãi hùng.

Đi bên cạnh cô là chủ nhân của nơi này, người đàn ông mang nét mặt lãnh cảm, vô hồn, anh không phải ai khác chính là Tống Thần Vũ.

Từ lúc bước vào đây thần sắc của anh thay đổi, âm u mịt mù, mây đen giăng kín như căn phòng này.

Đỗ Lan Hương chỉ đi theo anh chưa nói gì, cho đến khi bọn họ nhìn thấy cô gái bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn có một con hổ bên trong thì dừng lại.

Lại nói cô gái dường như ngất xỉu chưa tỉnh, con hổ kia lại chỉ liếm mặt cô ta mà chưa có động tác gì, hình ảnh này khiến người ta nhìn mà thất kinh.


Bên ngoài lồng sắt có bốn người đàn ông đứng quanh, có điều biểu cảm của bọn họ lại chỉ giá lạnh, không có cảm xúc gì, nhìn thấy Tống Thần Vũ tất cả đồng thanh hô: “Thiếu chủ.”
“Đây là thiếu phu nhân của các người.” Tống Thần Vũ lạnh nhạt lên tiếng, coi như vừa giới thiệu vừa nhắc nhở thân phận của cô cho bọn họ.

Bốn người đàn ông mặt mày không đổi nhìn cô một lần nữa cùng gọi: “Thiếu phu nhân.”
Đỗ Lan Hương không phải lần đầu tiên được người chào là thiếu phu nhân nhưng lần này cảm giác có chút khác biệt.

Cô biết địa bàn này của anh là một nơi đặc thù, vì nó thể hiện uy quyền tối thượng của anh.

Đỗ Lan Hương không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, anh thật sự đã thừa nhận cô rồi sao?
Tống Thần Vũ cảm nhận được cái nhìn của cô liền quay sang, giọng nói thu bớt vài phần lạnh lùng: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là không quen được người chào hỏi như vậy thôi.”
“Từ từ rồi sẽ quen, từ giờ phút này em không những là nữ chủ nhân của nhà họ Tống còn là nữ chủ của nơi đây.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói.

“Ách, anh đừng như vậy, tôi không gánh nổi chức nữ chủ này đâu.” Đỗ Lan Hương có chút kinh hãi, không biết anh đang nói gì.

“Em gánh nổi.” Anh chỉ nhẹ nhàng nói ra ba chữ..