“Mẹ… mẹ mắng con sao?” Trịnh Phương Hằng bị sốc, từ nhỏ đến lớn cô ta được mẹ nuông chiều đã bao giờ bị mắng, thế mà hôm nay mẹ lại vì một lời nói của người cô ta ghét cay ghét đắng mà mắng cô ta, cô ta hoàn toàn không cam lòng.

“Đừng nhiều lời nữa, con mau xin lỗi nó đi, về nhà mẹ nói chuyện với nó sau.” Bà Tuyền muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Thế nhưng Trịnh Phương Hằng vẫn còn cố chấp, cô ta gằn giọng nói: “Con sẽ không xin lỗi cô ta.”
“Con, con không nghe lời mẹ sao?”
“Thôi được rồi, không cần thiết phải như vậy, nếu không muốn xin lỗi thì thôi tôi cũng không muốn nghe lời xin lỗi giả tạo, Tùng, thả tay cô ta ra đi.” Đỗ Lan Hương ra lệnh cho người đàn ông.

Hắn nghe vậy lập tức thả tay ra lại nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Đỗ Lan Hương, cô cũng không ngồi nữa mà đứng dậy nói: “Tôi không muốn dây dưa với bất cứ ai nhà họ Trịnh nữa và cũng đừng nghĩ đến chuyện kiếm mẹ tôi gây phiền phức, chuyện của Trịnh Văn Nhân tôi sẽ không thay đổi quyết định.”
Bà Tuyền nhìn bóng dáng cô rời đi trong lòng ngũ vị tạp chất, bà không nghĩ có ngày lại nghe những lời nói này từ con gái của người mình ghét nhưng không thể không nói bà ta bị mấy lời nói đó đả động.

Đỗ Lan Hương bước lên chiếc xe sang xịn nhất, lại có hai người đàn ông đi theo bảo vệ, hình ảnh này khiến người ta nhìn mà phát ghen, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về cô.

Đỗ Lan Hương bước vào trong xe lại thở dài một hơi, bây giờ cô ra đường đều phải có người theo sát, Tống Thần Vũ không cho cô đi một mình, lúc trước là sợ cô chạy mất bây giờ là lo lắng cho an nguy của cô.


Đỗ Lan Hương không biết phải nói gì cô khuyên anh cũng không được.

Chiếc xe chạy êm re trên đường lại dừng lại trước một căn biệt thự lớn, Đỗ Lan Hương từ trong nhìn ra cửa sổ xe lại thấy cảnh tượng một cô gái bị đuổi ra ngoài, cô nhìn sơ qua người này cũng khá quen mặt.

Khi cô bước xuống người kia liền chạy ùa về phía cô, giọng nói sốt ruột lo lắng: “Thiếu phu nhân, tôi cầu xin cô có thể cho tôi gặp Hương Tuyết được không?”
“Cô Hương Minh, muốn gặp người cô hãy đi tìm Tống Thần Vũ, tôi không giúp được gì cho cô cả.”
“Cô có thể, xin cô mà, tôi biết Hương Tuyết làm ra chuyện gì, tôi không cầu xin cô và thiếu chủ tha thứ cho nó chỉ muốn gặp mặt nó một lần.” Hương Minh giữ chặt tay cô nói.

Đỗ Lan Hương biết mình không đồng ý người này có khả năng sẽ tiếp tục dây dưa, chính vì thế cô đã lấy điện thoại r gọi điện cho Tống Thần Vũ.

Chỉ hai tiếng tút bên kia đã có người nghe máy: “Lan Hương, em gặp chuyện gì sao?”
“Không có gì, Hương Minh muốn gặp Hương Tuyết một lần, anh cho cô ấy gặp chứ?” Đỗ Lan Hương hỏi ý kiến anh.

Bên kia bỗng chốc im lặng, Đỗ Lan Hương không biết anh đang nghĩ gì cũng không lên tiếng hỏi thăm, chỉ một mực chờ anh.

“Không cần thiết phải hỏi tôi chuyện này, tôi đã nói gì em còn không hiểu sao?” Tống Thần Vũ có chút âm trầm nói.

Đỗ Lan Hương thoáng chút sững sờ, sau đó cũng hiểu ý của anh, cô nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ cho cô ấy gặp mặt Hương Tuyết.”
“Ừm, còn chuyện gì khác không?”
“Hết rồi, anh làm việc tiếp đi tôi không làm phiền nữa.” Đỗ Lan Hương toan cúp máy thì bên kia Tống Thần Vũ lại nói: “Tối nay đi ăn với tôi.”
Bàn tay của cô hơi khựng lại hỏi: “Dự tiệc sao?”
Nếu là dự tiệc cô sẽ không đi, bởi vì không muốn nhìn thấy ánh mắt săm soi, tìm tòi của đám người kai, cô muốn yên tĩnh.

Tống Thần Vũ bên kia lại nói: “Không phải, tôi hẹn riêng với em.”
Hẹn riêng sao? Cô bị hai từ này làm cho kinh ngạc, này không phải là hẹn hò đấy chứ?
“Vậy thì được.”
Đỗ Lan Hương cúp máy không biết người nào đó nghe được hai người nói chuyện tâm tư chua xót, đắng cay.


Sao chỉ trong một thời gian ngắn Thần Vũ lại yêu chiều người phụ nữ này như vậy, thật không công bằng, lúc trước cô ở bên anh cũng phải nhìn sắc mặt anh mà làm nhưng Trịnh Lan Hương lại khác, dù có hống hách vẫn được anh che chở.

Đỗ Lan Hương để điện thoại vào giỏ xách lại nhìn Hương Minh nói: “Cô đi gặp Hương Tuyết đi, Tống Thần Vũ đã cho phép rồi.”
“Cảm ơn cô.” Dù không cam tâm nhưng Hương Minh cũng phải nói lời này.

Đỗ Lan Hương không quan tâm cô ta nữa mà đi thẳng vào biệt thự.

Căn cứ Thần Long.

Nhìn cô gái gầy gò đầy vết tích nằm trên một chiếc giường rách nát nhỏ bé Hương Minh không tin vào mắt mình, bật khóc: “Hương Tuyết, em làm sao thế này, sao lại ra nông nỗi này chứ?”
Hương Tuyết thấy Hương Minh như thấy phao cứu sinh, vừa mừng vừa vội: “Chị, chị đến rồi, cứu em, em không muốn bị hổ ăn thịt.”
“Tuyết, em nói gì vậy, sao lại bị hổ ăn thịt?” Nghe lời Hương Tuyết nói Hương Minh kinh sợ, con bé rốt cuộc đã chịu qua những gì?
“Cô ta bị thiếu chủ nhốt trong chuồng hổ, lại bị Trương Hải Nam cho uống thuốc tăng động, tinh thần có chút rối loạn.” Lê Vương bên cạnh nói sơ qua tình hình của Hương Tuyết.

Hương Minh không tin được em gái lại chịu khổ như vậy vừa khóc vừa nói: “Thiếu chủ sao có thể nhẫn tâm như vậy, con bé dù sao còn nhỏ, nó chỉ nhất thời hồ đồ nên làm việc sai trái thôi.”
“Cấu kết với Trương Hải Nam hãm hại thiếu chủ và thiếu phu nhân, cô nghĩ hành động này của cô ta là nhất thời hồ đồ sao, Hương Minh, cô đủ tỉnh táo đẻ hiểu sự việc, không cần tôi giải thích chứ?” Lê Vương nhạtt giọng nói.

Hương Minh bật khóc lại nhìn người trên giường hỏi: “Tại sao vậy Tuyết, tại sao em làm vậy, chỉ chẳng bảo em cách xa Trương Hải Nam ra sao, vì cái gì mà dây dưa với hắn?”
“Em, em vì chị mà, chị và thiếu chủ vốn dĩ mới là một đôi em không cho phép ai xen vào hai người.” Hương Tuyết khó nhọc nói.


“Em thật ngốc, chị với thiếu chủ đã là quá khứ rồi, hơn nữa năm đó là chị có lỗi với thiếu chủ, bọn chị không thể nào đâu, em đừng có phí công.” Hương Minh đau khổ nói.

.

Ngôn Tình Sủng
“Không đúng, chẳng phải chị và thiếu chủ rất yêu nhau sao, cô ta chen vào nên mới…”
“Hương Minh, tôi nghĩ là cô nên nói rõ ràng cho cô ta biết đi, tránh sau này còn làm chuyện ngốc nghếch, lần này có thiếu phu nhân lên tiếng nên thiếu chủ mới dừng ở mức này, nếu không cô đã sớm không nhìn thấy cô ta rồi.” Lê Vương cho lời khuyên, hắn không phải người tốt bụng gì nhưng cái gì nên sáng tỏ vẫn phải sáng tỏ.

Nghe vậy Hương Minh hơi rũ mi lại bảo: “Tôi biết rồi.”
Lê Vương cũng không ở lại nữa mà để cho hai người cùng nói chuyện, Hương Minh biết mình không nên giấu Hương Tuyết nữa nên nghẹn ngào nói: “Tuyết, em biết không, năm đó là chị ngu muội nghe theo Trương Hải Nam suýt chút nữa phản bội thiếu chủ, quan hệ của bọn chị rất tốt, chị thích anh ấy nhưng anh ấy dường như vô cảm với tình yêu, so với những người khác chị chỉ đặc biệt với anh ấy hơn một chút mà thôi, bên ngoài nhìn vào tưởng bọn chị là một cặp, chị cũng rất vui vì điều này nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết sự việc không như vậy.”
“Vì để có được anh ấy chị đã nghe theo lời xúi dại của Trương Hải Nam xém chút đầu độc anh ấy, cũng may Thần Vũ là người cẩn thận, kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ mới không bị hại, sau đó vì chuyện này chị đã hổ thẹn mà đi Mỹ học lên tiến sĩ, chị muốn mình phải thật giỏi để không bị người khác lừa, chị muốn sau khi gặp lại anh ấy chị sẽ là thiên sứ bảo vệ anh ấy mà không phải là kẻ hại anh ấy.”
Hương Minh nói một hồi thì nghẹn ngào muốn khóc thành tiếng, Hương Tuyết không biết sự tình lại là như vậy, cô ta không tin nói: “Không, không phải vậy, sao chị và thiếu chủ không phải yêu nhau chứ, em không tin, không tin…”
“Tuyết, đừng như vậy.” Hương Minh ôm cô ta, cả hai cùng khóc..