Trên bức tranh vẽ một người phụ nữ trong bộ váy cưới màu trắng tinh khiết, khuôn mặt thánh thiện, dịu hiền, đặc biệt người này vô cùng xinh đẹp, nói là mỹ nhân cũng không sai.

Đỗ Lan Hương bất tri bất giác nhìn mãi không rời mắt, như bị cuốn hút vào đó, trong lòng thầm hỏi, người phụ nữ này là ai?
Trông còn rất trẻ, không phải là mối tình đầu hay người yêu cũ của Tống Thần Vũ chứ, nghĩ vậy không hiểu sao Đỗ Lan Hương cảm thấy có chút khó chịu, Tống Thần Vũ thích phụ nữ như vậy sao? Xem ra cô không đủ tiêu chuẩn.

Đỗ Lan Hương không muốn xem nữa định quay người đi chỗ khác thì lúc này căn phòng đột nhiên rung chuyển mạnh, bức tranh trên tường cũng như muốn rớt xuống, thân hình cô đứng không vững theo bản năng chống tay lên tường, lại chống vào bức tranh kia.

Đúng lúc này lại có một tiếng chuyển động khác, bức tường đột nhiên di chuyển, Đỗ Lan Hương kinh ngạc thả tay ra, dần dần trước mặt cô xuất hiện một không gian khác.

Cô nhìn vào trong ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa nghi ngờ, xuất phát từ sự tò mò liền cất bước đi vào, cô vừa vào bức tường phía sau cũng khép lại, đồng thời cô cũng nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ bên dưới vọng lên: “Aaaaaa.”
Tiếng hét này có chút đau đớn lại có chút thảm thiết, mà điếu cô nghi hoặc là tại sao lại có tiếng hét ở đây, lẽ nào bên dưới có người sao?
Trái tim của cô đập liên hồi, không phải sợ hãi mà lại có chút hồi hộp, lỡ vào rồi cô cũng muốn đi kiểm tra một chút.

Đỗ Lan Hương từng bước đi xuống cầu thang, hai bên có để đèn rọi nên không đến mức quá tối.

Lúc cô gần xuống đến nơi thì tiếng hét lại một lần nữa phát ra: “Aaaaa… huuu….”

Trong tiếng hét có tiếng rên rỉ kỳ lạ, lại nói cô đang đến gần nên nghe có chút đinh tai nhức óc phải dùng hai tay bịt tai lại.

Còn mấy bước nữa là đến nơi, từ bậc thang cuối cùng cô nhìn thấy chút ánh sáng chiếu tới, trên tường cũng nhìn thấy một cái bóng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, quả nhiên ở đây có người.

Đỗ Lan Hương đặt tay lên lồng ngực lộp cộp bước đến, chưa gì cô đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của một người đàn ông, còn rất quen thuộc, người này một bộ dạng nhếch nhác, hai tay ôm đầu quằn quại trên sàn, đến khi khuôn mặt của hắn đập vào mắt Đỗ Lan Hương mới sững sờ thốt lên: “Tống, Tống Thần Vũ.”
Không sai, người này chính là Tống Thần Vũ, nhưng sao anh lại ở đây, còn la hét đau đớn như vậy? Không phải anh đi công tác sao?
Bên kia Tống Thần Vũ cũng phát hiện ra cô, đôi mắt sáng hoắc của anh lóe lên tia sững sờ còn ẩn chứa một chút sợ hãi.

Cơ thể anh đau đớn tột độ lại gắng gượng nói: “Làm sao em có thể vào đây? Rời, mau rời khỏi đây.”
“Thần, Thần Vũ, anh sao vậy, để em xem cho anh.” Đỗ Lan Hương nhanh chân bước tới muốn kiểm tra thân thể anh lại bị anh hất mạnh ra.

“Cút, đừng chạm vào tôi.”
Đỗ Lan Hương ngã ra phía sau, trong lòng tự hỏi, Tống Thần Vũ sao lại đột nhiên đáng sợ vậy.

Phải, bộ dạng của anh hiện tại có chút ghê sợ, hai mắt đen láy hoàn toàn chuyển thành màu xanh, đáy mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy, khuôn mặt vặn vẹo méo mó, ngay cả thân mình cũng đang gồng lên như thể sắp bành trướng.


Theo dòng suy nghĩ của cô hàng cúc áo sơ mi của anh từng cái một bung ra, rơi lăn tăn trên đất, khuôn ngực rộng lớn săn chắc mơ hồ hiện ra trong mắt cô.

Nơi lồng ngực đột nhiên xuất hiện một chùm lông màu bạch kim.

Đôi mắt cô ánh lên tia kinh ngạc: “Thần Vũ, anh, anh….”
“Tôi nói em đi, không nghe thấy sao, mau đi, aaaaa….” Tống Thần Vũ nạt nộ một câu lại hét lên một tiếng.

Cơ thể anh bắt đầu biến hóa rồi, anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng đáng sợ kia của mình, không muốn cô ghét mình.

“Thần Vũ, nói cho em biết anh làm sao vậy?” Anh như thế này sao cô có thể bỏ anh mà đi, cô không làm được.

“Không, không, đi… đi đi….

Aaaa.” Giọng nói của Tống Thần Vũ khàn đục, đầu óc cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, anh đã dùng tia lý trí cuối cùng để đuổi cô rời đi, lúc này tia lý trí đó đã mất đi rồi, anh không còn nhìn thấy người trước mắt nữa rồi.


Đỗ Lan Hương rất muốn xem anh bị gì nhưng lúc này cô lại nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ, làm cô sững người tại chỗ.

Hai tay hai chân Tống Thần Vũ đang dần dần mọc lên những sợi lông màu trắng như trước lồng ngực, đầu anh đã không còn là hình người nữa mà trở nên méo mó không đầy 30 giây một cái đầu sói hiện ra, thân thể cũng tương tự, đám lông đã trở nên nhiều hơn, tay chân hoàn toàn biến thành chân sói, cơ thể hiện rõ hình dáng của một sói.

Này, này là thế nào, Tống Thần Vũ sao lại hóa sói? Trên hết con sói này còn là anh bạn nhỏ mà cô có duyên gặp mặt mấy lần, cùng nó trải qua sinh tử.

“Sao, sao lại thế chứ, Tống Thần Vũ, anh, anh sao lại là sói được chứ?” Đỗ Lan Hương hoàn toàn bị sốc, rõ ràng phút trước anh còn là con người thế nhưng chỉ trong tích tắc anh lại biến hóa trở thành một con vật, chuyện này cứ như trong tiểu thuyết, phim ảnh, dù cô có định lực lớn cũng sẽ bị choáng váng.

Con sói nằm im chết đất, nghe cô nói hai mắt nó nhắm lại, ngày này cuối cùng cũng đến, cô đã nhìn thấy, nhìn thấy con người thật của anh, tiếp theo anh phải làm sao đây?
Giết cô diệt khẩu sao? Không, anh không nỡ, vạn phần không nỡ.

Đỗ Lan Hương ngồi cách con sói khoảng nửa bước chân, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt cô dừng lại trên người nó, trong lòng cũng đang dần định hình lại.

Mãi một lúc sau cô hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: “Tống Thần Vũ.”
Con sói hơi nhúc nhích người lại nằm im bất động không quan tâm đến cô, lúc này nó không biết phải đối diện với cô thế nào, nó nghĩ cô sẽ phải chạy khỏi đây nhưng cô lại ngồi bất động khiến nó cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Thấy con sói không phản ứng lại mình Đỗ Lan Hương sụt sịt mũi lại nói: “Tống Thần Vũ, em biết anh nghe thấy em nói, dù anh không thể trả lời nhưng có thể quay lại đây nhìn em một cái hay không?”
Tống Thần Vũ nằm đó, đôi tai sói giật giật mấy cái, trong lòng khẽ động nhưng vẫn không quay lại, ngược lại phát ra tiếng rên rỉ rất khẽ, dường như không muốn cô nghe thấy.

Đỗ Lan Hương chờ mãi người đàn ông này cũng không chịu quay đầu cô không còn cách đành phải nhếch mình đi đến chỗ anh, lại đưa tay lên vuốt lấy bộ lông trắng muốt của anh, bàn tay có chút run rẩy.


Không những cô mà anh cũng vậy, thân sói vì sự đụng chạm của cô mà run lên kịch liệt, anh bỗng chốc đứng phắt người dậy cách xa bàn tay cô, bộ lông bỗng chốc xù lên.

Bàn tay của Đỗ Lan Hương khựng lại giữa không trung, đôi mắt dõi theo hành động của anh, Tống Thần Vũ đang bài xích cô sao? Tại sao lại không cho cô chạm vào người anh?
“Thần Vũ, anh….” Đỗ Lan Hương tính nói cái gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt xanh hung tợn kia lại không thể thốt lên lời, đôi mắt cô khẽ rũ xuống, thân mình run rẩy.

Tống Thần Vũ nhìn thấy như vậy trong lòng lại nghĩ cô đang sợ hãi mình, anh theo bản năng lùi lại phía sau, cách xa cô.

Hai chân sau bắt đầu rỉ máu, bạn nãy lúc xuống dưới đây anh đã va phải đinh nhọn tuy máu đã ngừng chảy từ lâu nhưng lúc biến hóa vết thương lại rách ra một miếng to, máu cũng vì thế mà lần nữa chảy ra.

Đỗ Lan Hương cũng nhìn thấy được điều này, mặc kệ anh có bài xích mình hay không cô cũng từng bước đi về phía anh.

Thế nhưng cô tiến một anh lùi hai, đồng thời cũng hú lên một tiếng: “Huuuu….”
Đây rõ ràng thể hiện sự cảnh cáo, anh không muốn cô lại gần.

Đỗ Lan Hương phút chốc có chút đau lòng, cô dừng bước không đi nữa mà nói: “Anh không cho em tiến gần cũng được nhưng chí ít hãy để em băng bó cho anh được không?”
Tống Thần Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc, không phải cô sợ anh sao? Thế nào lại muốn băng bó cho anh?
Tống Thần Vũ trong lòng vừa mừng vừa sợ, vẫn chưa có biểu hiện gì, anh có nên để cô băng bó cho mình không?.