“Bác gái đây chỉ để cây lau nhà sai chỗ khiến cô nhân viên này vấp ngã rách váy một chút mà thôi, cũng đã xin lỗi hẳn hoi rồi thế mà cô ta lại muốn làm lớn chuyện bắt bác gái phải đền năm triệu, anh xem, người ta khó khăn mới đi làm công việc này, lương tháng cũng không có bao nhiêu vậy mà một lúc đền năm triệu lấy đâu ra tiền.” Đỗ Lan Hương lên tiếng thay cô lao công giải thích.

“Hừ, làm rách váy của người ta đền tiền là chuyện hiển nhiên, còn than nghèo cái gì?” Nữ nhân viên bật lại.

“Anh quản lý, mong xử lý công bằng cho bác ấy.” Đỗ Lan Hương nhìn anh ta nói.

“Công bằng cái gì, anh, mau đuổi việc hai người này cho tôi.” Cô nhân viên kiên quyết không tha.

Chuyện của ba người khiến cả văn phòng nhân sự chú ý, ánh mắt của ai cũng nhìn qua đây.

“Cô Lý à, tôi thấy bác gái này không đến mức bị đuổi đâu, hay là thương lượng một chút đi, cô thấy bác ấy cũng khó khăn như vậy để bác ấy đền một triệu thì thế nào?” Quản lý nhỏ nhẹ nói.

“Này, anh có biết chiếc váy của tôi đáng giá bao nhiêu không, đây là may độc quyền, tốn cả chục triệu của tôi đấy, tôi bắt bà ta trả năm triệu đã nhân nhượng lắm rồi.

Lại nói bây giờ tôi không muốn thương lượng gì hết, đuổi là đuổi.”
Quản lý toát cả mồ hồi, vụ này đúng là căng, làm không tốt khéo khi cả hắn cũng bị đuổi việc, ai không biết cô Lý là bạn gái của giám đốc Tân mà giám đốc lại rất yêu chiều cô ta.

Đỗ Lan Hương thấy cô ta làm mình làm mẩy cảm thấy vô cùng ngứa mắt: “Cô nghĩ mình là chủ ở đây sao mà muốn đuổi ai thì đuổi?”
“Tôi không phải là chủ nhưng có đủ quyền đuổi các người.”

“Ỷ mình là bạn gái của giám đốc liền muốn làm gì thì làm sao?” Đúng là không chịu nổi loại người này.

“Đúng thế thì sao, khôn hồn thì mau biến đi.”
Đỗ Lan Hương không thèm nói lý với cô ta nữa mà nhìn quản lý hỏi: “Nếu theo quy định của công ty chuyện này giải quyết thế nào?”
“Đây coi như là chuyện riêng công ty cũng khó mà giải quyết, nếu thương lượng được thì tốt.” Quản lý nói, hy vọng có thể dàn xếp ổn thỏa.

Đỗ Lan Hương nghe vậy nói: “Tôi thay cô ấy trả năm triệu đổi lại cô phải xin lỗi cô ấy.”
“Nằm mơ đi, tao nói rồi không xin lỗi cũng không thương lượng, đuổi đi là xong.”
“Cô đừng có quá đáng.” Cô đã lùi một bước rồi mà cô ta còn muốn làm tới vậy thì đừng trách cô.

“Bây giờ sợ rồi sao? Quá muộn rồi, ha ha.” Nữ nhân viên cười đắc ý.

Ai sợ ai còn chưa biết đâu, Đỗ Lan Hương cười lạnh.

“Chuyện gì mà tụ tập ở đây hả?” Lúc này một giọng nam trầm đột nhiên vang lên.

Mấy người đang hóng chuyện nhìn thấy người này gọi một tiếng: “Giám đốc.”
Nữ nhân viên kia vui sướng chạy về phía người đàn ông lại nũng nịu nói: “Anh yêu, anh phải làm chủ cho em.”
“Sao nào, nói anh nghe.” Người đàn ông kia ngọt xớt hỏi.

“Hai con người này, một người làm rách váy em một người sỉ nhục em còn đe dọa sẽ đuổi em ra khỏi công ty, anh xem cô ta có hống hách không chứ.” Nữ nhân viên không ngừng buông lời tố cáo.

“Đâu, là ai? Ai dám đuổi việc em.”
“Là tôi.” Đỗ Lan Hương lên tiếng trả lời.

Thanh Tân nhìn Đỗ Lan Hương một chút lại hỏi: “Cô là người nào? Lấy cái quyền gì đòi đuổi việc người của tôi.”
“Vậy cô ta lấy quyền gì đuổi bác gái này trong khi bác ấy cũng chưa làm gì quá đáng.” Đỗ Lan Hương hỏi ngược lại.

Thanh Tân nhíu mày không phân biệt đúng sai nói: “Chỉ cần đụng đến người của tôi thì bất kể là ai cũng phải trả giá, đuổi việc còn nhẹ.”
“Đúng là anh yêu, tối nay sẽ thưởng cho anh.” Nữ nhân viên vui vẻ hôn người đàn ông một cái trước mặt mọi người.

Đỗ Lan Hương không nghĩ người này lại không nói lý như vậy cô lạnh giọng nói: “Anh đường đường là giám đốc lại xử lý việc theo cảm tình như vậy sao? Tổng giám đốc của anh có biết cách làm của anh không vậy.”
“Hừ, biết thì sao không biết thì sao, tổng giám đốc còn bận nhiều việc làm sao lại để ý chuyện nhỏ này chứ, nói tóm lại nơi đây tôi là chủ, dám đắc tội với bạn gái tôi đều bị đuổi việc.” Thanh Tân ăn nói còn ngông cuồng hơn bạn gái của mình.


Quản lý bên cạnh cảm thấy đáng thương cho hai người này, đắc tội với ai lại đi đắc tội với bạn gái giám đốc, hắn cũng không có cách nào cứu giúp.

“Vậy sao, thế thì tôi phải nói chuyện này với tổng giám đốc rồi.”
Cô vừa dứt lời Thanh Tân cười lớn: “Ha ha ha, cô tưởng bở à, nghĩ mình là ai mà có thể gặp được tổng giám đốc.”
“Ha ha, em cũng thấy mắc cười, cô ta đúng là không lượng sức mình.” Lý cũng ôm bụng cười nắc nẻ.

Đám nhân viên bàn tán xôn xao, náo nhiệt cả văn phòng, chủ yếu nói cô to gan lớn mật, chắc chắn sẽ bị đuổi đi.

Cô lao công cảm thấy hết hy vọng, gần như muốn té xỉu: “Hết, hết thật rồi, công việc của tôi.”
“Cô không sao chứ?” Đỗ Lan Hương đỡ lấy bà ấy hỏi.

“Hu hu, lúc nãy tôi đồng ý đền tiền rồi cô còn kéo tôi đến đây làm gì, cô nhìn đi, tôi bị đuổi việc rồi, nói tôi phải làm sao, đi đâu xin việc đây?” Cô lao công khóc lóc thảm thương.

Đỗ Lan Hương an ủi: “Cô bình tĩnh đi, cô sẽ không bị đuổi việc đâu, tin tưởng cháu.”
“Ha ha, đến giờ phút này mày còn nói được câu đó sao, mày lấy đâu ra tự tin thế hả?” Lý không khỏi chế nhạo cô.

“Chỉ bằng vào việc tôi là bà chủ của tập đoàn Tống Gia.” Đỗ Lan Hương dõng dạc nói.

Lời nói của cô khiến căn phòng im bặt, sau đó toàn thể phá lên cười: “Ha ha ha…ha ha ha…”
“Trời ơi, bà chủ cơ đấy, mày đang nằm mơ giữa ban ngày à con, thánh thần thiên địa ơi, cười chết tao mất.” Lý cười đến đau cả bụng.

Thanh Tân nhìn cô đánh giá lại nhếch môi nói: “Muốn làm bà chủ Tống Gia sao, vậy thì biến về nhà nằm mơ đi.”
Quản lý bên cạnh cũng thở dài: “Cô gái, tôi biết cô trượng nghĩa nhưng mạo nhận là phu nhân tổng giám đốc thế này có hơi…”

“Anh yên tâm, tôi không mạo nhận lát nữa anh sẽ biết.” Đỗ Lan Hương điềm tĩnh trước nụ cười chế nhạo của đám người.

Sau đó cô nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi chồng tôi xuống chứng thực lời nói của tôi, các người có điều gì muốn trăn trối không?”
“Trời đất, còn muốn gọi điện sao? Tốt thôi, tao xem mày sẽ gọi cho ai.” Lý cười xong bĩu môi nói.

Đỗ Lan Hương lấy điện thoại ra chưa kịp bấm số thì điện thoại đã rung lên trước, cô nhìn hai chữ “ông xã” khóe môi mỉm cười lập tức bấm nghe: “Alo.”
“Em đang ở đâu?” Tống Thần Vũ hỏi.

“Tập đoàn Tống Gia, phòng nhân sự.” Đỗ Lan Hương chậm rãi đáp, mọi người xung quanh thinh lặng nhìn chăm chăm cô.

Đỗ Lan Hương cố ý mở loa người cho bọn họ nghe, bên kia lại truyền đến giọng của anh: “Em làm gì ở đó?”
“Giải quyết một chút chuyện thôi nhưng mà không được thuận lợi cho lắm.” Đỗ Lan Hương nhìn đám người, dường như bọn họ nghe ra giọng của sếp lớn nên sắc mặt bỗng chốc xanh xao.

“Có chuyện gì khó giải quyết nói anh nghe?” Giọng nói của Tống Thần Vũ trìu mến không che giấu sự dịu dàng.

Đỗ Lan Hương lại mềm giọng nói: “Ông xã, nhân viên của anh bắt nạt em.”
Khóe miệng của Tống Thần Vũ giật giật mấy cái, thầm nghĩ ai lại có gan bắt nạt cô vợ cường hãn này của anh?
“Bọn họ làm gì em?” Tống Thần Vũ ra điều hỏi..