“Cái gì? Tìm được người nhưng lại biến mất sao?” Hoàng Khang nghe được câu chuyện mà kích động không thôi, vốn nghĩ Tống Thần Vũ có cơ hội phá giải lời nguyền, ai ngờ đâu lại tan thành bọt biển.

Lê Vương cũng nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà ta đã bị giết.” Tống Thần Vũ nhàn nhạt nói.

“Giết? Ai làm chuyện này?” Hoàng Khang đập bàn đứng dậy, giống như chuyện này đã đả kích đến hắn vậy.

Tống Thần Vũ im lặng, Lê Vương lại nói ra một cái tên: “Trương Hải Nam.”
“Khốn kiếp, chính là hắn rồi, làm sao hắn biết cơ chứ.” Hoàng Khang tức anh ách.

“Hắn vẫn luôn cho người theo dõi Thần Vũ.” Lê Vương lạnh nhạt nói.

“Không thể để hắn tiếp tục đi trước chúng ta được, Thần Vũ, chúng ta phải làm gì đó đi chứ.” Hoàng Khang nhịn Trương Hải Nam đã lâu, nếu bây giờ tên đó có mặt ở đây khéo khi hắn sẽ rút súng ra cho hắn một phát rồi.

“Được, cũng đến lúc hạ màn rồi, Lê Vương, cậu lại đến đảo Tam Giang một chuyến, lần này không chỉ là cảnh cáo.” Tống Thần Vũ cuối cùng đã ra quyết định, anh đã để Trương Hải Nam lởn vởn lâu rồi cũng đến lúc phải cho hắn khuất tầm mắt.

“Không tấn công trực diện căn cứ của hắn sao?” Hoàng Khang kích động.


Lê Vương lại đứng dậy vỗ vai hắn: “Làm từ từ thôi, để hắn còn có thể cảm nhận được.”
Biệt thự Hoa Sơn Trà.

Đỗ Lan Hương đi dạo trong vườn hoa, mùa thu đến những bông hoa cũng không còn sặc sỡ như ban đầu nữa, chỉ còn lại những bông hoa đặc trưng cho mùa thu, cô ngắm nhìn những bông hoa thạch thảo lại chìm đắm trong u buồn.

Từ ngày trở về đến giờ đã là ba ngày rồi nhưng tâm trạng của cô cũng không khá hơn chút nào, cô đã bảo mình không nên hy vọng nhưng lại vẫn chờ, chờ đợi một phép màu nào đó, một ai đó nhưng lại chẳng thấy gì cả.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, có người đến tìm cô.” Lúc này có một vệ sĩ chạy đến thông báo với cô.

“Là ai?” Đỗ Lan Hương kích động đứng bật dậy, lẽ nào là người mà Tâm Liên đã nói sao?
“Là Linh Chi tiểu thư, cô ấy muốn gặp thiếu phu nhân.”
Nghe vậy Đỗ Lan Hương thất vọng lại mờ mịt hỏi: “Cô ấy đến đây làm gì?”
“Tôi cũng không biết.” Vệ sĩ chỉ là người truyền tin không thể nào biết được mục đích của người khác nên hắn không thể nói rõ được.

“Được rồi, kêu cô ấy vào đi, tôi sẽ đến ngay.” Đỗ Lan Hương ra lệnh, đáng lẽ ra cô với người này không thân nên có gặp hay không cũng chẳng có vấn đề gì nhưng tâm trạng cô đang chán chường có thể gặp người nào đó nói chuyện cũng tốt, và cô tin tưởng Tống Linh Chi đến đây không phải để gây sự.

Cô vừa bước vào phòng khách Tống Linh Chi đang ngồi liền niềm nở đứng dậy: “Chị dâu, chị đến rồi.”
Bước chân của Đỗ Lan Hương khẽ khưng lại, cô không nghe nhầm chứ? Tống Linh Chị lại gọi cô là chị dâu cơ à?
“Cô gặp tôi có chuyện gì?” Đỗ Lan Hương đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.

“À, cái đó, em, em đến để cảm ơn chị, mấy lần trước em có đến nhưng vệ sĩ lại nói chị không có nhà, thật may hôm nay có thể gặp được chị.” Giọng nói của Tống Linh Chi có chút ngại ngùng.

“Ồ, nếu là chuyện đó thì không cần đâu, tôi chỉ tình cờ có mặt ở đó nên mới cứu được cô thôi.” Đỗ Lan Hương ngồi xuống ghế tự rót cho mình một ly trà.

“Vâng, nhưng nếu không có chị em đã bị bọn kia lấy đi sự trong sạch rồi, dù thế nào em cũng phải cảm ơn chị, đây, đây cũng coi như là chút quà mọn, mong chị nhận lấy.” Tống Linh Chi đưa cho cô một cái hộp.

Đỗ Lan Hương thoáng nhìn một cái, lại do dự một chút mới mở ra, bên trong là một bộ trang sức được thiết kế khá đặc biệt bằng thạch anh màu xanh, kèm theo đó là một tờ giấy, Đỗ Lan Hương mở ra xem không nghĩ nó là giấy tờ đất, hơn nữa còn là một mảnh đất mấy mẫu.

Đỗ Lan Hương cau mày hỏi: “Cô định cảm ơn tôi bằng bộ trang sức quý giá này và một mảnh đất sao?”
“Lúc bị hai người đàn ông kia xâm phạm em đã tự nói với lòng nếu người nào đến cứu em em sẽ trả ơn người đó bằng tất cả những gì mình có.” Tống Linh Chi bặm môi nói.

“Và đây là tất cả tài sản cô có sao?” Đỗ Lan Hương đặt tờ giấy lên bàn hỏi.


“Không, không hẳn là tất cả nhưng nó quý giá với tôi, bộ trang sức này là bà ngoại để lại cho tôi, còn mảnh đất cũng là do ông nội sang lại cho tôi làm của hồi môn.” Tống Linh Chi nhìn hai thứ có chút hoài niệm.

“Vậy thì nó thật sự quý giá rồi, cô cầm lại đi.” Đỗ Lan Hương đẩy lại cho cô ta.

“Cô, cô không thích sao?” Tống Linh Chi ngơ ngác.

“Không phải thích hay không, thứ nhất tôi không thích những thứ này, thứ hai Thần Vũ nhà tôi không thiếu những thứ này cho tôi.” Đỗ Lan Hương không nhanh không chậm nói.

Tống Linh Chi nghe vậy thở phào trong lòng lại hỏi: “Vậy, vậy chị thích cái gì?”
“Tôi thích cái gì tôi sẽ tự tìm lấy không cần người khác phải đưa, cô cứ sống tốt và đừng làm phiền tôi là được.” Đỗ Lan Hương có vẻ uể oải, gần đây tâm trạng xuống dốc rất nhiều.

“Những, những chuyện trước kia em thành thật xin lỗi chị, là do em chưa hiểu chuyện, chị bỏ qua cho em nhé.” Tống Linh chi đột nhiên lại xin lỗi khiến Đỗ Lan Hương không lường trước được.

Cô chỉ phất tay nói: “Chuyện nhỏ nhặt thôi tôi cũng không để ý, nếu cô không có chuyện gì thì có thể đi rồi, tôi hơi buồn ngủ muốn nghỉ ngơi một lát.”
Tống Linh Chi nhìn đồng hồ, chỉ đến giờ ăn trưa mà thôi nhưng thấy đối phương không muốn mình ở lại cô ta cũng đành thôi.

“Vậy em xin phép.”
Tống Linh Chi rời đi Đỗ Lan Hương lại nằm dài trên bàn, trưa nay cô tính đến chỗ Tống Thần Vũ nhưng anh lại có hẹn với đối tác nên đành thôi, cô cũng không muốn làm phiền anh.

5h chiều Tống Thần Vũ phê duyệt xong bản kế hoạch cuối cùng liền rời đi, về tới nhà trời cũng nhá nhem tối, anh mở cửa đi vào không nghĩ lại thấy cô nằm ngủ trên sô pha.

Tống Thần Vũ thấy cô ngủ không ngon giấc liền bế cô lên, muốn để cô nằm trên giường.


Anh vừa bế cô lên Đỗ Lan Hương liền mở mắt ra, cô lờ mờ thấy anh lại nói: “Anh về rồi đó sao?”
“Ừ, sao không ngủ trên giường lại ngủ ở đây?”
“Em ngủ quên mất, anh thả em xuống đi, em đi nấu cái gì ăn.” Đỗ Lan Hương có phần mệt mỏi.

“Lan Hương, chúng ta đi du lịch nhé!” Tống Thần Vũ đột nhiên đề nghị, anh không phải không thấy cô buồn rầu nhưng trước mặt anh cô lại luôn tỏ ra vui vẻ, anh không muốn cô miễn cưỡng, có lẽ đi đâu đó sẽ giúp cô thoải mái hơn.

“Chúng ta đi đâu?” Đỗ Lan Hương hỏi.

“Đâu cũng được, em thích nơi nào?” Tống Thần Vũ hỏi ý kiến cô.

Đỗ Lan Hương lắc đầu: “Em không biết, em không rành nơi này lắm.”
“Vậy để anh nghĩ xem, đến đảo Tam Giang nhé, em có bị say sóng không?”
“Nếu là em sẽ không nhưng em cũng thích đi biển.” Đỗ Lan Hương đang nói mình trước kia, còn hiện tại cô cũng không rõ.

“Vậy được, chúng ta đến đó.”
Một chuyến du lịch đến đảo Tam Giang được định ra, tâm trạng của Đỗ Lan Hương cũng khá hơn một chút nhưng không mấy hứng thú..