Chu Thượng nghe vậy hơi khựng lại, ánh mắt thăm sâu nhìn Đỗ Lan Hương, dĩ nhiên ông không quên sự lợi hại của cô, có điều vẫn muốn thử lần nữa, lần này ông cho gọi hơn nửa vệ sĩ đến còn không làm gì được người phụ nữ này sao?
“Thiếu phu nhân, tôi cũng muốn xem cô lợi hại cỡ nào.” Dứt lời ông ta ngay lập tức gọi một đám vệ sĩ đến.

Phút chốc Đỗ Lan Hương cùng mọi người trong phòng liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lông mày của nhíu chặt lại, hai tay nắm đến trắng bệch, tên quản gia này vậy mà gọi người đến thật.

Không đầy ba giây vệ sĩ đã đứng đầy trong phòng cô, tràng diện không hề nhỏ, Tống Linh Chi cùng đám người hầu hoàn toàn đứng một bên xem cuộc vui, quản gia Thượng phất tay một cái nói: “Dạy thiếu phu nhân biết thế nào là phép tắc.”
Đỗ Lan Hương không kịp nói gì lại phải nghênh chiến với một đám đàn ông, cô tính sơ qua cũng gần hai mươi người chứ chẳng ít.

Thế nhưng người cô đang đau không thể vận động nhiều, cho nên cô không đánh nhau với bọn chúng mà nhằm vào Tống Linh Chi.

Đỗ Lan Hương lách mình một cái chộp lấy tay của Tống Linh Chi đang cười đắc ý bên kia kéo về phía mình, sau đó gìm lấy cổ cô ta nhìn Chu Thượng nói: “Kêu bọn họ dừng tay đi, nếu không đừng trách tôi xuống tay với cô ta.”
“Trịnh Lan Hương, mau buông ra, cô dám làm gì tôi anh Vũ sẽ giết cô.” Tống Linh Chi bất thình lình bị người bắt lấy trong lòng tức giận không thôi, dãy dụa cũng không thể thoát khỏi sự kìm giữ của cô.

Nhìn tình hình trước mắt Chu Thượng ra hiệu cho đám vệ sĩ dừng tay, không nghĩ Đỗ Lan Hương còn biết dọa người.


“Thiếu phu nhân, tôi khuyên cô chớ manh động, Linh Chi tiểu thư là em gái mà thiếu gia yêu thương, cô nếu làm tổn thương cô ấy dù một chút thôi cũng mang tội với thiếu gia đấy, thủ đoạn của cậu ấy chắc tôi không cần nói cô cũng biết rồi nhỉ?” Chu Thượng vừa nhắc nhở vừa đe dọa.

Đỗ Lan Hương cười khẩy: “Tôi còn chưa làm gì cô ta mà, ông gấp quá rồi đấy, trước tiên kêu mấy người này rời khỏi phòng tôi, mới sáng sớm tôi không đỡ được tràng diện này đâu.”
Chu Thượng nhìn Đỗ Lan Hương một cái cũng không nhiều lời lại phất tay một cái, đám vệ sĩ lần lượt lùi về phía sau nhưng cũng chưa ra khỏi phòng, thái độ cầm chừng, dường như chờ một lời nói của quản gia mới dám rời đi.

“Thế này được rồi chứ, cô mau thả Linh Chi tiểu thư ra đi.”
“Coi tôi là đứa con nít ba tuổi sao hay là ông bị điếc, tôi bảo tất cả các người cút khỏi phòng tôi, còn một người tôi cũng không buông Tống Linh Chi.” Đỗ Lan Hương cười lạnh nói, chỉ lùi mấy bước mà muốn cô thả người là chuyện không thể nào, bọn họ nghĩ cô là con nít dễ dụ sao, thả người ra rồi ai biết họ có rời đi hay không.

Chu Thượng không nghĩ Đỗ Lan Hương khó đối phó như vậy, cuối cùng cũng phải ra lệnh cho người rời đi mình ông ta ở lại.

Thế nhưng Đỗ Lan Hương vẫn chưa hài lòng cô nói: “Cả ông cũng phải đi.”
“Thiếu phu nhân, còn lại mình tôi thì có thể làm gì cô đây?” Chu Thượng cười nhạt nói.

“Tôi bảo ông đi thì nghe lời một chút, đừng để tôi nhắc lại lần nữa.” Giọng nói của Đỗ Lan Hương lạnh lùng hơn hẳn.

Chu Thượng bỗng rét lạnh lại nhếch môi nói: “Rất tốt, thiếu phu nhân bữa nay cũng biết dọa người rồi nhỉ? Cô càng ngày khiến người khác phải nghi ngờ, liệu cô có phải là thiếu phu nhân của chúng tôi không đây.”
“Ha ha, ông nói nghe thật buồn cười, ngay từ đầu các người vốn dĩ không coi tôi là thiếu phu nhân rồi, còn nói cái gì có phải thiếu phu nhân của chúng tôi không.

Nói cho các người biết con mèo bị đánh mãi cũng sẽ xù lông phản kháng, huống chi tôi lại là con người.” Đỗ Lan Hương không sợ người ta nghi ngờ thân phận, dẫu sao tính cách của cô có thay đổi thế nào đi nữa thì cô vẫn là Trịnh Lan Hương, ai có thể phủ nhận điều này? Bọn họ cũng không thể nào nghĩ đến trường hợp hồn của người khác nhập vào thân thể này, cho nên cô vẫn cứ là cô thì tốt rồi.

Chu Thượng nghe vậy chỉ hơi híp mắt lại nói: “Được, tôi ra ngoài, hy vọng thiếu phu nhân đừng làm gì Linh Chi tiểu thư.”
Tống Linh Chi thấy Chu Thượng muốn đi vội vàng lên tiếng: “Bác quản gia, bác đừng đi, tại sao các người ai cũng bỏ tôi ở đây với người phụ nữ ti tiện này chứ? Không muốn, không muốn.”
“Tiểu thư đừng sợ, tôi tin tưởng thiếu phu nhân sẽ không làm gì cô đâu.” Chu Thượng an ủi Tống Linh Chi xong rồi cất bước rời đi.

Tống Linh Chi giãy đành đạch: “Ông quản gia, đừng đi, đừng đi… Trịnh Lan Hương, đồ đê tiện nhà cô, thả tôi, thả tôi ra mau…”
“Im lặng đi, nếu không tôi cắt lưỡi cô.” Đỗ Lan Hương cố tình dọa dẫm, cô ăn khổ từ chỗ cô ta cũng không ít nên trả lại cho cô ta rồi.


“Cô…” Tống Linh Chi đang muốn cãi lại thì trước mắt xuất hiện một con dao gọt hoa quả, không biết Đỗ Lan Hương lấy từ đâu.

Cô ta nuốt nước miếng không dám nói thêm một câu nào.

Đỗ Lan Hương muốn an tĩnh một chút nên kiếm dây thừng cột tay chân, bịt miệng Tống Linh Chi lại rồi nhốt trong nhà tắm, đồng thời chốt cửa sau đó tiếp tục lên giường ngủ, cô chịu đến giờ này cũng hết sức rồi.

Bên ngoài đám quản gia vẫn còn đứng chờ Tống Linh Chi, nào ngờ một lần chờ là chờ đến đầu giờ chiều.

Tống Linh Chi được thả ra tức tối chạy về nhà, quản gia lại báo cáo chuyện này cho Tống Thần Vũ.

Anh nghe xong cũng không có biểu hiện gì lớn, mắt nhắm mắt mở xem cô tính giở trò gì.

Lại thêm mấy ngày nữa đến cuối tuần, Tống Thần Vũ quan sát Đỗ Lan Hương lại không thấy cô có động tĩnh gì, điện thoại cũng không liên lạc với ai, chỉ loanh quanh trong nhà rồi ra vườn hít thở, đám người hầu bị cô dọa sợ nên cũng thu liễm một chút, không ai ngang nhiên đối nghịch với cô như lúc đầu nữa nhưng bọn họ ghét vẫn ghét.

…………..

Nhà hàng khách sạn năm sao Adora.

Nằm ở trung tâm thành phố Ban Mai, nhà hàng Adora được đánh giá là nhà hàng sang trọng, chuyên nghiệp nhất thành phố, nơi đây chủ yếu đón tiếp những thương nhân máu mặt cùng các viên chức trong và ngoài thành phố, tác phong của các nhân viên ở đây vô cùng chuẩn mực, không có chút cẩu thả nào.


Ở lầu năm của khách sạn, có một buổi tiệc sắp được diễn ra, chủ của bữa tiệc này là một thương nhân đứng đầu hơn hai mươi sàn bất động sản ở thành phố Ban Mai, nổi tiếng một vùng phía nam, ai nghe tên cũng phải kính nể ba phần, vô cùng có máu mặt, ông ta có tên là Trần Vĩnh Hòa, người trong ngành thường hay gọi ông ta là Hòa lé, dĩ nhiên chỉ là âm thầm gọi với nhau chứ chẳng ai dám đối mặt gọi.

Cái tên cũng nói rõ đặc điểm của ông ta.

Đúng vậy, ông ta uy chấn trong giới thương nghiệp cũng vì đôi mắt lé, nhìn ai cũng đừ đừ nguy hiểm, không cần tỏ vẻ cũng khiến người ta sợ hãi.

Chủ đã có tiếng như vậy thì khách mời cũng không thể kém cỏi, người ông ta mời đến đa số là chủ các doanh nghiệp, tập đoàn lớn từ các khu vực gộp lại.

Trong đó phải kể đến một người mà ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ, đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Vũ Nam, Vũ Thiên Hoàng.

Chỉ mới hai mươi sáu tuổi anh ta đã làm chủ một tập đoàn thời trang có thương hiệu nổi tiếng trong ngoài nước, chưa kể ngoài tài năng về kinh doanh ông trời cũng ưu ái cho anh ta một khuôn mặt hoa đào, khiến phụ nữ chết mê chết mệt ngay từ cái nhìn đầu tiên, đi đâu cũng có phụ nữ reo hò bên tai.

Tối nay cũng không ngoại lệ, từ lúc Vũ Thiên Hoàng xuất hiện đám đông bên trong đã đưa mắt nhìn qua, nữ thì nhìn Vũ Thiên Hoàng muốn chảy nước miếng, nam thì nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta muốn lòi con mắt..