“Nói hay lắm, Thúy Vy.” Cô gái kia vừa dứt lời một giọng nói khác vang lên phía sau kèm theo là tiếng vỗ tay.

Đỗ Lan Hương quay đầu lại nhìn, người đến là hai cô gái thân hình bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp, diêm dúa.

Một người mặc váy bó sát để lộ đường cong hoàn mỹ, một người mặc váy cúp ngực lồ lộ vòng một hơn người, hai cô gái này Đỗ Lan Hương cũng không nhận biết.

Thế nhưng cô lại thấy cô gái mặc váy bó sát có chút quen mặt.

Nói thật trong thế giới này cô nhận biết chưa đến năm người, ngay cả hình hài cha mẹ của nguyên thân thế nào cô còn không biết chứ nói gì những người khác.

Nguyên thân có một chiếc điện thoại nhưng kho hình ảnh lại chẳng có gì ngoài một tấm ảnh của cô ta, thành thử ra cô muốn biết nhiều hơn nữa cũng không được.

Tuy không biết mấy cô gái này là ai nhưng cô lại biết một điều, bọn họ đến là để gây sự với cô.


Cho nên phán đoán ban đầu của cô có thể bọn họ lúc trước có ân oán gì đó với nguyên thân.

Lúc này trên sân khấu một người đàn ông cầm mic nói: “Các vị, cảm ơn mọi người đến dự buổi tiệc thân mật cùng với ông chủ Hòa chúng tôi, sau đây ông chủ có vài lời muốn nói với các vị.”
Tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu, một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi từ từ bước lên cầm lấy micro mà MC đưa cho mình sau đó nói: “Như mọi người đã biết buổi tiệc hôm nay tôi xin chính thức tuyên bố rút khỏi giới thương nghiệp, thời gian qua tập đoàn Hòa Sơn đã nhận được sự quan tâm của rất nhiều người tôi rất lấy làm vui mừng về điều đó, hy vọng tôi rời đi rồi con trai Trần Nghị Sơn của tôi sẽ không làm mọi người thất vọng, buổi tiệc tối nay mọi người cứ thoải mái.”
Ông ta vừa dứt lời một số phóng viên nhao nhao hỏi: “Chủ tịch Hòa, xin cho chúng tôi hỏi mấy câu.”
Mặc kệ bên trên thế nào, ở chỗ Đỗ Lan Hương, ba cô gái chỉ nhìn chăm chăm vào cô, không quan tâm đến nhân vật chính của buổi tiệc.

Nhất là cô gái mặc váy bó sát, từ nãy đến giờ luôn nhìn Đỗ Lan Hương không rời mắt, ánh mắt không mấy thiện chí, thấy cô cũng nhìn mình cô ta lên tiếng: “Chà, mới mấy tháng không gặp trông mày lại tàn phai nhan sắc đến mức này.

Chậc chậc, nhìn chiếc váy trên người mày mà xem, còn không bằng dẻ lau sàn nhà tao nữa, đường đường là thiếu phu nhân lại có thể mặc thế này đi dự tiệc sao? Mất mặt quá, ai nhìn vào không biết còn tưởng mày là ăn mày đấy.”
“Còn phải nói sao, tôi nghe Linh Chi tiểu thư nói trong nhà họ Tống giá trị của cô ta chỉ bằng một osin lau nhà mà thôi.” Cô gái bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng.

“Ồ, thế sao? Tao lại không biết chuyện này, xin lỗi mày nhé, làm osin chắc vất vả lắm nhỉ? Haix, tao lại cứ tưởng mày leo lên được giường của Tống Thần Vũ, làm vợ của anh ta sẽ ăn sung mặc sướng cơ hóa ra chỉ có thế, tao còn tính chúc mừng mày đấy, nào ngờ người ta lại không xem mày là vợ, tiếc thật.” Cô gái váy bó sát làm điệu bộ tiếc nuối.

“Ôi chao, trèo cao thì ngã đau thôi, hừm, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ.” Cô gái giành bánh của cô khinh bỉ một câu.


Đỗ Lan Hương nhìn ba cô gái kẻ tung người hứng trước mặt chẳng mấy quan tâm, dù sao bọn họ nói là Trịnh Lan Hương không phải cô, cô quan tâm làm gì.

Lúc này bụng của Đỗ Lan Hương lại kêu “Rột rột” cô quay sang cầm lấy một cái bánh khác lên ăn.

Ba người nhìn thái độ thờ ơ của cô trong lòng kinh ngạc, chiếu theo tính cách của Trịnh Lan Hương đáng lẽ đã tức điên lên rồi chứ, sao lại như vậy?
“Này, Trịnh Lan Hương, bộ mày điếc à?” Cô gái mặc váy hoa nạt một tiếng.

Đỗ Lan Hương cảm thấy nhàm chán tính đi qua chỗ khác cho lành, ai ngờ đi chưa được hai bước lại bị cô gái mặc váy bó sát chặn đường: “Trịnh Lan Hương, mày xấu hổ quá không dám nói lời nào à? Cũng không trách được, mày còn nhớ lúc trước mày nói với tao thế nào không?”
Đỗ Lan Hương chớp chớp mắt, cô làm sao biết, thuận miệng hỏi: “Tôi đã nói gì?”
“Mình nói gì cũng quên sao, để tao nhắc cho mày nhớ nhé, mày đã nói đợi mày lên làm thiếu phu nhân nhà họ Tống rồi sẽ không bỏ qua cho tao và nhà họ Trịnh, đáng tiếc, ông trời có mắt không cho mày được như ý nguyện, bây giờ mày chỉ là một osin nhỏ bé, có thể làm gì chứ?”
Giọng điệu của cô gái đầy thách thức, còn vô cùng đắc ý, nếu như là Trịnh Lan Hương thật có lẽ đã không nhịn được nhưng Đỗ Lan Hương lại khác, cô lại bình chân như vại nói: “Vậy cô nên tổ chức tiệc ăn mừng rồi.”
Thông qua lời nói của cô ta, cô suy đoán người trước mắt là Trịnh Phượng Hằng, chị gái của Trịnh Lan Hương, chả trách nhìn mặt lại thấy quen.


“Mày….

mày đừng có giả vờ làm như không có chuyện gì, có phải trong lòng mày bây giờ rất thương tâm, rất nhục nhã không? Nào, nói gì đi chứ, cảm giác từ tiểu thư thành osin thế nào? Có vui không? Như ý nguyện của mày rồi chứ? Con đĩ, thứ phụ nữ chỉ biết leo giường đàn ông như mày sao không đi làm gái luôn đi, tao thấy nghề này rất hợp với mày đấy.” Cô gái còn nói càng quá đáng.

Đỗ Lan Hương thoáng nhíu mày, Trịnh Lan Hương này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì có lỗi với người trước mắt mà cô ta lại nói ra những lời cay cú như vậy, hay chỉ vì ghen tị?
Cô không đọc kỹ nhân vật này nên không biết lúc trước cô ta đã làm gì với những nhân vật phụ, chỉ biết cô ta đắc tội không nhỏ với nam nữ chính thôi.

.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Nhắc đến hai người này cô lại nhớ, lúc nãy nghe thoang thoáng mấy người kia nói, buổi tiệc này cũng có mặt của Vũ Thiên Hoàng và Tạ Phi Phi, không biết hai người này mặt mũi ra sao, nếu cô đụng phải bọn họ sẽ thật phiền toái.

Phút chốc Đỗ Lan Hương lại suy nghĩ đến vấn đề khác nên không để ý đến Trịnh Phượng Hằng làm sắc mặt cô ta trầm xuống, hai người bên cạnh cũng lấy làm lạ.

“Này, Trịnh Lan Hương bị làm sao thế, cô ta sao không nói gì?” Một người lên tiếng hỏi Trịnh Phượng Hằng.

Cô ta cáu kỉnh gắt: “Tao làm sao biết được, lay tỉnh nó cho tao.”

Cô gái kia nghe vậy đẩy Đỗ Lan Hương một cái, khiến cô loạng choạng xém chút lao vào bàn đồ ăn, Đỗ Lan Hương không vui nhìn người đẩy mình: “Cô đang làm cái gì?”
“Thấy mày ngơ ngẩn tao chỉ tốt bụng làm mày tỉnh táo lại thôi.” Cô gái mỉm cười đắc chí.

“Đừng có quá đáng, tôi còn chưa đụng chạm các cô đâu.” Đỗ Lan Hương lần này không im lặng nữa lên tiếng phản bác.

“Mày không đụng chạm chúng nó nhưng mày đã đụng chạm tao, Trịnh Lan Hương, mày có biết vì mày leo lên giường Tống Thần Vũ đã khiến tao và nhà họ Trịnh chật vật thế nào không?” Trịnh Phượng Hằng gân mặt nhìn cô.

“Tôi không biết.” Đỗ Lan Hương thẳng thắn trả lời.

“Hay cho câu không biết, vì mày mà Tống Thần Vũ thu hồi vốn đầu tư công ty nhà họ Trịnh, trong khi công ty còn đang gặp khó khăn trùng trùng, chưa kể vị hôn phu của tao cũng vì thế mà hủy hôn với tao, tất cả là do mày, do mày, con chó này, sao mày không chết đi cho rồi, mày tồn tại chỉ khiến người khác thêm chướng mắt mà thôi.” Trịnh Phương Hằng đôi mắt đỏ au, có chút điên cuồng, giọng nói của cô ta có chút ồn ào khiến không ít người nhìn qua đây.

“Chuyện gì thế nhỉ?”
“Kia là hai vị tiểu thư nhà họ Trịnh đấy, bọn họ hình như không ưa gì nhau, xem ra chúng ta lại có kịch hay để xem rồi.”
“Này là buổi tiệc của ông chủ Hòa bọn họ còn dám làm bừa sao?”
“Tôi làm sao mà biết, thấy không, đại tiểu thư nhà họ Trịnh sưng mắt lên rồi kìa.”
Bên này ồn ào thì bên kia Tống Thần Vũ đang phải tiếp rượu với mấy vị có máu mặt, bao gồm ông Hòa, ông ta nhìn anh như có như không nói: “Thần Vũ, chú rất vui khi cháu đến đây, lúc nãy có người nói với chú cháu còn mang theo vợ mình đến, người đâu rồi, không giới thiệu chút sao? Lúc đám cưới cháu chú còn ở bên Canada không tham dự được, thật là đáng tiếc.”.