Tống Thần Vũ nhìn người phụ nữ ăn gan hùm mật gấu trước mặt chưa nói một lời nào, chỉ đứng đó nhìn chăm chăm vào cô, anh chạy xe với vận tốc kinh người đã sớm có mặt ở đây, chứng kiến cô đánh ngã vệ sĩ của mình lẫn đám lâu la này chỉ dửng dưng đứng ở đây.

Đỗ Lan Hương không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ cảm thấy trước mắt khó mà qua ải của người đàn ông này.

“Tự về hay để tôi hộ tống cô về?” Qua một lúc lâu Tống Thần Vũ không lạnh không nhạt hỏi một câu.

Đến nước này rồi cô có lựa chọn khác sao? Đỗ Lan Hương vừa rồi còn căng thẳng bây giờ lại thả lỏng người nói: “Tôi tự về.”
“Rất tốt.” Tống Thần Vũ nói xong cứ thế lướt qua cô mà đi, Đỗ Lan Hương không còn cách nào khác chỉ có thể bước theo anh.

Bên ngoài bóng đêm đã bao phủ toàn bộ thành phố, hai bên đèn đường sáng rực nhưng Đỗ Lan Hương lại không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, không phải mắt không nhìn thấy mà là lòng không nhìn thấy.

Cô biết lần này cô ngang nhiên bỏ trốn trước người của Tống Thần Vũ, anh ta khẳng định sẽ không tha cho cô.

Nói vậy không phải là cô sợ hãi, chỉ là không lường trước được anh ta xuất hiện nên có chút bàng hoàng.


Chiếc xe BMW lăn bánh trên đường, chưa đầy mười phút đã có mặt tại sân lớn biệt thự, bước xuống xe nhìn căn biệt thự sang trọng, rộng lớn trước mặt tâm tình của Đỗ Lan Hương càng thêm phức tạp, ai nhìn vào cũng chỉ thấy nó xinh đẹp, lộng lẫy, chỉ có cô biết một khi bước vào cô sẽ phải đối diện với cái gì.

Người đàn ông nào đó đã tiên phong đi vào bên trong, cô nối gót theo sau, bọn người hầu nhìn thấy anh thì cung kính chào hỏi, đến khi nhìn thấy cô lại làm ra vẻ khinh bỉ, căm ghét.

Đợi hai người đi lên lầu đám nha hoàn lại rỉ tai nhau xì xầm: “Sao cô ta lại đi về cùng thiếu gia vậy?”
“Tôi nhìn sắc mặt của thiếu gia không được tốt lắm, chắc chắn cô ta đã làm ra chuyện tày đình gì rồi.”
“Người phụ nữ này vài hôm trước còn lên mặt báo làm mất mặt thiếu gia nhà chúng ta không biết hôm nay làm ra chuyện gì nữa, đúng là không yên với cô ta.”
Đám nha hoàn bàn bạc ra vào không nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của ai kia, bỗng chốc một giọng nói âm u vang lên: “Không làm việc, bàn tán lung tung chuyện của gia chủ, mỗi người trừ nửa tháng lương.”
Tất cả nghe vậy đều quay mặt lại nhìn, khuôn mặt của vú Hoa hiện rõ trong mắt bọn họ, một người đại diện chục người ở đây lên tiếng: “Vú Hoa, chúng tôi cũng không bàn tán gì quá đáng, xin bà bỏ qua cho chúng tôi một lần đi.”
“Hừm, nói mà không biết xấu hổ, các cô không ngẫm lại xem tôi đã bỏ qua cho các cô bao nhiêu lần rồi?” Vú Hoa hừ lạnh một tiếng.

Đám người nghe mà rùng mình, nhưng vì đồng lương ít ỏi vẫn phải mặt dày cầu xin: “Chỉ lần này nữa thôi, vú Hoa, chúng tôi không dám nữa.”
“Tốt lắm, các cô chỉ biết có cầu xin thôi sao, tôi sẽ nhìn vào biểu hiện của các cô để quyết định.” Dứt lời vú Hoa cũng rời đi.

Đám nha hoàn nghe vậy biết mình còn có cơ hội nên thở phào nhẹ nhõm, vú Hoa tuy khó tính nhưng đôi lúc cũng động lòng trắc ẩn, chỉ cần biết nói chuyện với bà ấy là được.

Chu Thượng ở sân thượng nghe xong một cuộc điện thoại nhìn thấy Tống Thần Vũ và Đỗ Lan Hương cùng quay về liền biết người kia đã thất bại, ông ta cũng không có biểu hiện gì lớn chỉ nhìn Tống Thần Vũ trầm tư.

Đột nhiên nghe thấy tiếng động phát ra phía sau, ông ta theo bản năng quay ra sau xem xét, thấy là Vú Hoa ông ta liền buông lỏng cảnh giác.

“Sao ông còn đứng ở đây?" Vú Hoa vừa đi tới vừa hỏi.

“Hóng gió một chút thôi.” Chu Thượng nhàn nhạt trả lời.

“Ông có tâm sự gì sa? Tôi thấy dạo gần đây ông hay suy tư.” Vú Hoa đứng bên cạnh ông ta hỏi chuyện.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là lo cho thiếu gia thôi, Trịnh Lan Hương vừa nãy đã bỏ trốn, thiếu gia đến tận nơi bắt người về, tôi e thiếu gia sẽ xúc động giết người.” Chu Thượng nhàn nhạt nói.


Vú Hoa nghe vậy hơi cau mày: “Tính cách của thiếu gia là vậy, thuận ngài thì sống nghịch ngài thì chết, có trách thì trách Trịnh Lan Hương không ngoan ngoãn nghe lời, tôi đã nhắc nhở cô ta rất nhiều lần rồi, thấy cô ta thay đổi tôi nghĩ cô ta sẽ tỉnh ngộ một chút, không ngờ…”
“Hừ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bà cảm thấy Trịnh Lan Hương bây giờ thế nào?” Chu Thượng không quan tâm chuyện đó, ông chỉ thắc mắc con người của Trịnh Lan Hương hiện tại.

“Không nói rõ được, dường như là một người khác.” Vú Hoa thâm trầm nói, đối với Trịnh Lan Hương hiện tại bà cũng có nhiều nghi vấn, một con người không thể nào thay đổi tính tình nhanh như vậy được, bà sống hơn nửa đời người chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy.

“Phải, đây là điều tôi cũng không hiểu, làm sao một con người trong một đêm lại thay đổi tính cách lớn như vậy, chuyện này cũng thôi đi cô ta vậy mà còn biết võ, làm tôi hai lần xém đoạn tử tuyệt tôn, hừ.” Nhắc đến chuyện này ông ta lại nghiến răng nghiến lợi.

Vú Hoa lại đặt ra một nghi hoặc: “Có khi nào có người giả mạo hay không?”
“Điều tra rồi, không phải.” Chu Thượng bác bỏ nghi hoặc của bà.

“Vậy thì cũng quá kỳ lạ rồi.” Vú Hoa lẩm bẩm, hai người đứng trước gió, phảng phất có chút trầm lặng.

Lại nói lúc này trong phòng ngủ lầu ba, sau khi bước vào phòng Tống Thần Vũ lập tức ép sát Đỗ Lan Hương vào tường, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cái cằm thon gọn của cô, lại gầm nhẹ: “Trịnh Lan Hương, cô quên cảnh cáo của tôi rồi phải không?”
“Tôi không có.” Đỗ Lan Hương trả lời.

Câu trả lời của cô lại khơi gợi lòng tức giận của Tống Thần Vũ, anh cười khẩy: “Không có cô lại dám bỏ trốn? Hả?”
Sau từ “hả” anh lại bóp cằm cô chặt thêm một chút.


Đỗ Lan Hương mặc dù đau nhưng vẫn cố nhịn, cô biết người đàn ông này đang rất tức giận, không, phải nói là phẫn nộ đến cực điểm, cô không thể cứng với anh được, nếu không cơn thịnh nộ của anh không biết sẽ dâng cao tới đâu.

Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi gắng gượng nói: “Anh bình tĩnh trước đã, nghe tôi nói được không?”
“Nói? Cô muốn nói cái gì? Dám không để lời cảnh cáo của tôi trong lòng chỉ có một chữ, chết.” Tống Thần Vũ hai mắt đỏ au, thần sắc lạnh lùng, đáng sợ.

“Tôi biết, tôi cũng không dãy dụa, chỉ mong anh nghe tôi nói vài lời sau đó muốn gì tùy anh.” Đỗ Lan Hương nhăn mặt nói, nếu cô muốn phản kháng thì không để anh chèn ép thế này.

Nghe cô nói bàn tay của anh cũng hơi nới lỏng một chút, Đỗ Lan Hương tranh thủ nói: “Tôi không phủ nhận việc mình bỏ trốn, trong lòng tôi vẫn luôn nung nấu ý định rời khỏi anh, rời khỏi căn biệt thự này đến một nơi thoải mái hơn sinh sống.”
“Cô nói sao? Muốn rời khỏi tôi? Không dễ vậy đâu.” Không để cô nói tiếp bàn tay vừa nới lỏng của anh lại thêm siết chặt như muốn bẻ gãy cằm của cô.

Đỗ Lan Hương đau đến nhăn mày lại nói: “Dĩ nhiên tôi biết không dễ dàng thoát khỏi anh, cho nên tôi muốn thương lượng với anh một chuyện, anh có thể để tôi đi hay không?”
Vấn đề này cô đã hỏi anh một lần người đàn ông này phản đối vô cùng kịch liệt, cô biết bây giờ mình lại đề ra rất khó thuyết phục anh nhưng chuyện đến nước này không nói thì có thể làm gì?
Quả nhiên Tống Thần Vũ rít lạnh một tiếng: “Thương lượng? Nên nhớ cô không có tư cách nói hai chữ này với tôi, tôi đã nói với cô một lần, lẽ nào cô đã quên? Có cần tôi nhắc cho cô nhớ không?”
“Không cần, những điều anh nói tôi đều ghi nhớ trong lòng, tôi biết có nói gì cũng vô dụng nhưng mà chí ít tôi đã thẳng thắn với anh, anh cũng nên cho tôi một cơ hội chứ.” Đỗ Lan Hương tận lực nói..