Lại nói người phụ nữ này ngoại tình rất khôn khéo, biết tránh né Tạ Văn Khương nên không bị ông ta phát hiện, quan trọng là Tạ Văn Khương yêu thương vợ mình, không nghi ngờ gì phẩm hạnh của bà ta mới tạo cơ hội cho bà ta có cơ hội ngoại tình.

Nghĩ lại cũng may cô không quên chi tiết này mới có thể chơi Tạ Văn Khương một vố, chắc giờ này ông ta cũng chao đảo lắm đây, càng nghĩ Đỗ Lan Hương càng vui vẻ, khóe miệng cũng mở rộng.

Cô quên Tống Thần Vũ còn đang quan sát mình, thấy cô cười đắc ý anh lại nghi ngờ nói: “Cô có chắc là mình bịa chuyện?”
Đỗ Lan Hương nghe anh hỏi thu hồi nụ cười hừ nhẹ một tiếng: “Nếu không anh nghĩ sao?”
“Cô biết Tạ Văn Khương.” Tống Thần Vũ khẳng định.

“Anh đúng là xem trọng tôi rồi, trước khi bước vào nhà họ Tống tôi không quen Tạ Văn Khương, sau khi bước vào nhà họ Tống càng không có cơ hội quen ông ta, anh không tin thì cứ việc điều tra.” Đỗ Lan Hương với tay lấy một cái bánh su kem bỏ vào miệng, nhà hàng này làm mấy món bánh ngọt không tệ, cô phải tranh thủ ăn nhiều một chút.

Tống Thần Vũ nghe cô phân trần chỉ trầm mặc không nói thêm nữa, lại nhìn người phụ nữ này liên tục ăn này ăn nọ anh có chút nhíu mày, mấy thứ này ngon như vậy sao?
Thấy anh nhìn chằm chằm mình Đỗ Lan Hương vừa nuốt xong miếng bánh liền hỏi: “Anh muốn ăn không?”
“Không ăn.” Tống Thần Vũ trực tiếp từ chối, lại có chút ghét bỏ.

Đỗ Lan Hương cũng chưa từng thấy Tống Thần Vũ ăn đồ ngọt bao giờ có lẽ là ghét đồ ngọt chăng? Cô chợt cười gian nhân cơ hội anh không để ý liền cầm một chiếc bánh nhét vào miệng anh đồng thời nói: “Ăn thử đi, rất ngon đấy.”
Tống Thần Vũ không kịp phản ứng với động tác của cô, miếng bánh cứ thế trơn tuột vào miệng anh, cảm nhận được vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng lông mày của Tống Thần Vũ không tự chủ nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Anh trước nay không ưa đồ ngọt nên rất ít khi ăn, lại bị người cho ăn một món mình không yêu thích anh không thể nào vui nổi.


Đỗ Lan Hương nhìn biểu hiện của anh vô cùng đắc ý: “Ngon đúng không? Tay nghề của đầu bếp không tồi anh có muốn ăn thêm không?”
Tống Thần Vũ lúc này mới nuốt được miếng bánh xuống cổ họng lại khàn khàn nói: “Ai cho cô tùy tiện nhét thứ này vào miệng tôi?”
“Không phải anh ăn rất ngon miệng sao?” Đỗ Lan Hương nhún vai chớp mắt.

“Cô…” Tống Thần Vũ có xu hướng tức giận Đỗ Lan Hương lại đưa ly rượu đến bên miệng anh nói: “Ai da, anh không thích bánh ngọt thì uống rượu vậy.”
Một lần nữa vị rượu lại đi vào miệng anh, Tống Thần Vũ xém chút sắc lại giật lấy ly rượu, không nói không rằng uống thêm một ngụm nữa sau đó nhanh chóng giữ lấy tay cô đồng thời áp môi vào môi cô.

Phút chốc Đỗ Lan Hương cảm nhận được một mùi hương rất nồng, vừa cay vừa ngọt, cô không nghĩ người đàn ông này lại bất ngờ đánh úp cô như vậy, cô muốn đẩy anh ra lại bị anh ghìm chặt trong lòng, căn bản không nhúc nhích được.

Sau khi đưa hết rượu vào miệng cô Tống Thần Vũ cũng chưa rời đi mà càn quấy một phen, tà ác trêu đùa với chiếc lưỡi của cô.

Đỗ Lan Hương trợn mắt, đây là lần đầu tiên anh ta hôn cô sâu như vậy, bình thường có hôn anh ta chủ yếu cắn cô là nhiều, cắn đến khi chảy máu thì thôi, tại sao giờ phút này lại hôn cô kiểu này.

Tâm tư của người đàn ông này như một cây kim dưới biển mà cô có mò thế nào cũng không thể mò ra.

Đỗ Lan Hương không thể phản kháng cũng mặc kệ để anh làm bừa nhưng tuyệt đối không đáp trả.

Mọi người ở đây trố mắt nhìn cảnh tượng nóng bóng này, ai có thể ngờ rằng hai người lại hôn nhau thắm thiết trong buổi tiệc như vậy.

“Này là chuyện gì đây, bọn họ sao có thể hôn nhau như thế chứ.”
“Sao không thể, người ta dù sao cũng là vợ chồng đấy.”
“Không phải nói Vũ thiếu gia rất lạnh nhạt cô ta sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy nhưng nhìn tình cảnh này xem ra lời đồn không thể tin.”
Có nhóm người tụm lại bàn tán với nhau, có người không tin nổi, có người lại ghen tị, đi ăn tiệc thôi cũng phải nhìn màn ân ái của người ta.

Bên này có hai người đàn ông cũng chú ý đến chỗ này, anh chàng mặc bộ vest màu đỏ lên tiếng: “Chậc, chậc, Tống Thần Vũ này cũng có lúc chìm trong mỹ sắc sao, coi anh ta kìa, muốn trình diễn màn ân ái đến bao giờ.”
Phạm Trường đứng bên cạnh anh ta không quan tâm đến màn ân ái này chỉ nói: “Bọn họ dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi nhất định sẽ không để yên.”
“À, chuyện tốt của cậu là chuyện gì? Muốn nhân buổi tiệc này lăng xê bản thân à?” Người đàn ông hỏi.

Phạm Trường chỉ hừ nhẹ, lại uống cạn ly rượu vang.

Người đàn ông thấy hắn tức giận như thế lại chuyển câu hỏi: “Cậu tính làm gì Tống Thần Vũ.”

“Anh ta muốn hợp tác với Vũ Nam tôi sẽ không cho anh ta đắc ý.” Phạm Trường nghiến răng nói.

“Có bản lĩnh đấy nhưng cậu nghĩ Tống Thần Vũ chỉ chú trọng vào Vũ Nam thôi sao?”
“Ý cậu là gì?” Phạm Trường chưa hiểu lắm, tối nay bị tức giận không ít lần nên đầu óc có chút mông lung.

“À thì cậu thấy đấy, Tống Gia cũng là tập đoàn hàng đầu Châu Á, Tống Thần Vũ không hợp tác được với Vũ Nam thì cũng còn nhiều lựa chọn khác, chỉ có điều không tốt bằng Vũ Nam thôi.”
Người đàn ông chỉ nói nhiêu đó Phạm Trường cũng đã hiểu, hắn chợt trầm mặc, đúng là hắn mãi tìm cơ hội trả đũa Tống Thần Vũ nên chưa nghĩ tới điều này.

Bên kia, dây dưa một lúc Tống Thần Vũ mới buông Đỗ Lan Hương ra, cô xém chút xụi lơ, còn may cánh tay của anh vẫn chưa rời đi.

Cô thở hổn hển, bị hôn trước nhiều người như vậy cũng có chút xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng trông vô cùng quyến rũ, Tống Thần Vũ có chút không nhịn được, lại ôm lấy cô đặt lên vai mình từng bước rời khỏi hội trường.

Anh đi đến đâu mọi người né ra đến đó, Đỗ Lan Hương cảm thấy trời đất quay cuồng cô dãy dụa nói: “Tống Thần Vũ, anh làm gì vậy, thả tôi xuống.”
Dĩ nhiên Tống Thần Vũ không nghe theo lời cô, ra khỏi hội trường anh nói với nhân viên: “Còn phòng không?”
“Dạ thưa anh, còn ạ.” Nhân viên kinh ngạc một chút mới trả lời.

Tống Thần Vũ lạnh nhạt nói: “Dẫn đường.”
“Vâng, vâng ạ.” Nhân viên không dám làm trái lời anh đi trước dẫn đường.

Đến một căn phòng vip nhân viên liền mở khóa cửa cho anh, Tống Thần Vũ cứ thế vác Đỗ Lan Hương đi vào, đi đến thành giường lại ném cô xuống.

“Phịch.” Tuy bị ném trên đệm gối mềm mại nhưng Đỗ Lan Hương vẫn cảm thấy khó chịu.


Tống Thần Vũ nới lỏng cà vạt ra lệnh: “Để thẻ lại, ra ngoài.”
Nhân viên biết ý nhanh chóng làm theo ra đến bên ngoài mới dám thở nhẹ một hơi.

Lúc này Đỗ Lan Hương lồm cồm muốn bò dậy nhưng Tống Thần Vũ đã nhanh hơn một bước đè lên người cô, hơi thở nóng bỏng của anh cũng phà vào cổ cô.

“Tống Thần Vũ, lẽ nào anh động dục rồi sao?” Đỗ Lan Hương nhìn anh thẳng thắn hỏi.

Tống Thần Vũ chợt dừng lại động tác, hai mắt nheo lại lạnh lùng, lại cúi người xuống cắn một ngụm trên bả vai cô.

“A, đau… Anh… Mẹ nó, muốn làm thì làm cắn tôi làm gì.” Đỗ Lan Hương cũng không chịu thua cắn lại anh.

Hai người cắn qua cắn lại một hồi mới chịu buông tha cho nhau, trong miệng của Đỗ Lan Hương lại gửi thấy mùi máu, cô hơi nhíu mày, không nghĩ mình lại cắn anh ta sâu như vậy.

Nhưng mà đáng đời, ai bảo anh ta tấn công cô trước.

Tống Thần Vũ cũng nếm được vị máu của cô, anh lại mặc kệ cười khẽ nói: “Thế nào, còn muốn?”
“Muốn cái gì?” Đỗ Lan Hương nhất thời không hiểu được anh..