“Chuyện gia đình tôi không khiến anh xen vào, Nguyễn Việt Vương, quản tốt cái miệng của anh.” Đỗ Lan Hương tức giận đùng đùng.

Lúc này cửa phòng phía sau được mở ra, Tạ Phi Phi nhìn tình cảnh trước mắt ngỡ ngàng hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Việt Vương lồm cồm bò dậy nhìn Đỗ Lan Hương cười nói: “Cô gái, đây là lần thứ hai em đánh tôi rồi, ra tay cũng nặng thật, người ta nói đánh là thương mắng là yêu, em đây là đang yêu thương tôi sao.”
Khuôn mặt của Đỗ Lan Hương đen đi một nửa, thật muốn chửi hắn một trận nhưng cô biết với người đàn ông vô sỉ này không có tác dụng nên cô dứt khoát cầm lấy tay Tống Thần Vũ kéo anh đi.

“Chúng ta về nhà thôi.”
Vừa hay cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau bước vào.

Nhìn hình ảnh này Nguyễn Việt Vương không khỏi chậc lưỡi: “Cô gái này cũng thật là…”
“Việt Vương, sao anh lại ở đây?” Tạ Phi Phi bây giờ mới có dịp lên tiếng hỏi.

“Vốn dĩ muốn ăn một bữa cơm cùng mỹ nhân nhưng xem ra muộn rồi.” Nguyễn Việt Vương tiếc nuối khôn nguôi.

Tạ Phi Phi nhìn ra điều khác thường nên hỏi: “Anh, đừng nói anh để ý Trịnh Lan Hương.”

“Không hổ là Phi Phi.” Nguyễn Việt Vương cũng không phủ nhận.

“Thật, thật sao, anh không nhầm chứ, cô ấy, cô ấy đã có chồng rồi.” Tạ Phi Phi kinh ngạc nói.

Nguyễn Việt Vương lại tỏ vẻ: “Có làm sao, kết hôn cũng có thể ly hôn.”
Tạ Phi Phi nghẹn lời, không hiểu suy nghĩ của Nguyễn Việt Vương nhưng cô vẫn nói: “Anh không nên phá hủy tình cảm gia đình người ta.”
Nguyễn Việt Vương chỉ nhếch môi không nói gì, hắn rất muốn phá cuộc tình này nhưng xem ra có chút khó khăn.

Lại nói hai người Đỗ Lan Hương vừa xuống hầm xe Tống Thần Vũ đã chất vấn cô: “Trịnh Lan Hương, cô đang quyến rũ người đàn ông khác trước mặt tôi sao?”
Đỗ Lan Hương còn chưa hết tức giận lại nghe được lời này của Tống Thần Vũ cô thật muốn phát hỏa: “Con mắt nào của anh thấy tôi quyến rũ anh ta hả?”
“Còn chối, từ giờ phút này trở đi cô chỉ được phép ở trong biệt thự không được phép bước ra ngoài nửa bước, nếu cô dám trốn ra đừng trách tôi đánh gãy chân cô.” Tống Thần Vũ hạ sắc lệnh, không để cô có cơ hội phản bác.

“Anh vô lý vừa thôi, tôi đã làm sai gì mà anh nhốt tôi trong biệt thự?” Khó khăn lắm cô mới có cơ hội ra ngoài làm sao lại cam tâm bị nhốt lại.

“Không cần nói nhiều, cô tốt nhất ngoan ngoãn cho tôi.” Tống Thần Vũ âm trầm nói, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.

“Tống Thần Vũ, anh…” Đỗ Lan Hương tức anh ách lại không biết phải chửi đối phương thế nào, Tống Thần Vũ đã nói vậy rồi cô còn có thể phản kháng sao?
“Lên xe.” Tống Thần Vũ không quan tâm đến bộ dạng tức giận của cô ra lệnh cho cô lên chiếc Lamborghini của mình.

Nhìn chiếc xe này cô có chút ám ảnh lại nói: “Tôi đi xe kia là được rồi, không dám để Vũ thiếu gia phải chở tôi.”
Dứt lời cô muốn đi về phía bên kia nhưng cả người đột nhiên bị nhấc lên, Đỗ Lan Hương có chút choáng váng giận dữ nói: “Tống Thần Vũ, anh làm gì vậy, bỏ tôi xuống tôi có thể tự đi.”
Tống Thần Vũ trực tiếp ném cô vào trong xe sau đó cúi người xuống ngậm lấy cái miệng nhỏ đang cáu gắt của cô, Đỗ Lan Hương lập tức sững sờ, người đàn ông này đang làm cái gì?
Trong lúc cô còn đang bận suy nghĩ thì răng môi bị cạy mở, cái lưỡi nóng bóng của anh cứ thế tiến công vào trong miệng cô, cố tình dây dưa, trêu đùa.

Đỗ Lan Hương không kịp phản ứng lại bị anh càn quấy một phen, hai tay cô chống lên ngực anh muốn đẩy người đàn ông này ra nhưng hoàn toàn vô dụng.

Dãy dụa một hồi không được cô tức giận làm tới, nhân cơ hội cắn môi anh một cái, coi như trả thù.


Tống Thần Vũ hơi nhíu mày, buông cô ra.

Đỗ Lan Hương lấy lại được hơi thở không khỏi trừng mắt với anh, không ngờ lại nhìn thấy anh nhếch môi cười, một giọng nói âm trầm cũng vang lên: “Dám cắn tôi cô phải nhận hậu quả.”
Đỗ Lan Hương có chút rùng mình nhưng chết cũng không sợ, hậu quả cái gì, làm như cô chưa từng nếm qua khổ đau vậy.

Đúng lúc này điện thoại của Tống Thần Vũ vang lên, anh nghe máy bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Thiếu gia, tìm ra kẻ đó rồi, là Phạm Trường.”
“Rất tốt, xử lý đi.” Tống Thần Vũ cũng không bất ngờ với cái tên này, hắn dám đụng đến người của anh vậy thì cũng phải chuẩn bị tinh thần gánh lấy hậu quả này.

Tối hôm đó như lời anh đã nói Đỗ Lan Hương phải chịu mọi hành hạ về thể xác khiến cô đến trưa hôm sau cũng không thể tỉnh dậy.

Mấy ngày tiếp theo Tống Thần Vũ lại đi công tác nên Đỗ Lan Hương có chút tự do nhưng vẫn không được ra ngoài, cô cũng không còn cách khác đành phải chờ Tống Thần Vũ trở về lại thương lương với anh ta vậy.

Trong một căn biệt thự xa hoa, được thiết kế theo kiểu Tây Âu, có hơn năm mươi người đàn ông mặc đồ đen đứng vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo lông cáo đang ngồi trên ghế, bộ dạng người nào cũng nghiêm chỉnh, không đổi sắc khiến cho người đàn ông trung niên đang quỳ phía dưới bo người lại không dám nhúc nhích.

Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi lướt qua ông ta, không lạnh không nhạt nói: “Chu Thượng, nhiệm vụ đã thất bại, ông biết sẽ thế nào không?”
“Tôi, tôi biết, xin thiếu gia cho tôi một cơ hội nữa, lần này tôi sẽ khiến cậu hài lòng.” Chu Thượng trong lòng đổ mồ hôi lạnh, thiếu gia giao cho ông ta nhiệm vụ phải lấy được tài liệu mật của tập đoàn Tống Gia cuối cùng cũng lấy được nào ngờ những giấy tờ đó chỉ là giả, ông ta xém chút nữa bị bại lộ cũng may tên Trung kia thay ông ta nhận tội nên coi như thoát được một kiếp.

“Một cơ hội sao? Ông tính làm thế nào đây, có biết đống tài liệu giả ông mang đến đã khiến tôi thua lỗ bao nhiêu vốn liếng không?” Người đàn ông trẻ tuổi nghiến răng nói, không chỉ tập tài liệu kia khiến hắn điêu đứng mà Tống Thần Vũ còn cho hắn một quả đắng ở Đảo Tam Giang, món nợ này hắn nhất định tính toán với Tống Thần Vũ.


“Tôi biết thiếu gia thua thiệt nhiều dưới tay Tống Thần Vũ, chính vì thế tôi có một kế hoạch rất hay vừa có thể phá rối Tống Gia với Vũ Nam vừa khiến Tống Thần Vũ phải chịu thiệt.” Chu Thượng có chút tự tin nói.

“Ồ, nói nghe xem.” Người đàn ông trẻ tuổi bắt đầu có hứng thú.

“Dạo gần đây Tống Thần Vũ bắt đầu nghi ngờ trong biệt thự có gián điệp, tôi phải vất vả lắm mới tìm được cơ hội đến gặp thiếu gia, để hắn không còn nghi ngờ nữa tôi muốn gán mác gián điệp lên người Trịnh Lan Hương.” Chu Thượng nói.

“Trịnh Lan Hương, người vợ trên danh nghĩa của Tống Thần Vũ đó sao?”
“Phải, thưa thiếu gia.”
“Người phụ nữ này đã giúp Tống Thần Vũ ký hợp đồng với Vũ Nam, lại còn giao đấu với Thiên Long một hồi, quả là không đơn giản, ông tính làm thế nào?” Người đàn ông híp mắt hỏi, những thông tin về Đỗ Lan Hương hắn đã nghe nhiều nhưng không tin một người phụ nữ nhỏ bé có thể làm nên trò trống gì, vậy mà cô ta lại khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

“Tống Thần Vũ đã đi công tác, biệt thự lại nằm trong tầm kiểm soát của tôi, hôm qua tôi phát hiện ra Trịnh Lan Hương vẫn còn giữ bản tài liệu dự phòng với Vũ Nam, cho nên tôi muốn…” Chu Thượng nói chi tiết kế hoạch của mình cho người trước mặt nghe.

Người đàn ông có vẻ hài lòng lại nói: “Kế hoạch này rất tốt, tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội, nếu thành công tôi sẽ thưởng cho ông còn thất bại ông tự biết lấy.”
Chu Thượng hiểu ý liền vâng dạ liên tục sau đó rời bước khỏi căn biệt thự..