Đỗ Lan Hương đang ngồi suy tư trong phòng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một đám người bước vào, đi đầu chính là Chu Thượng.

Ông ta nhìn cô cười đầy ẩn ý nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia mời cô qua phòng kế bên.”
“Anh ta đi công tác về rồi sao?” Đỗ Lan Hương thấy lạ, anh về rồi sao không trực tiếp đến đây còn bắt cô qua đó làm gì?
“Đúng vậy, thiếu gia đang đợi cô mau chóng qua thôi.” Chu Thượng chậm rãi nói.

Tuy không biết chuyện gì nhưng Đỗ Lan Hương vẫn đi theo ông ta.

Sang đến phòng bên cạnh quả nhiên Tống Thần Vũ đã ngồi ở đó, sắc mặt anh âm trầm khó lường, ánh mắt nhìn cô với vẻ lạnh lùng, thăm dò.

Đỗ Lan Hương cảm giác không khí giảm xuống mấy độ cô lên tiếng hỏi: “Anh gọi tôi qua đây có chuyện gì?”
“Trịnh Lan Hương.” Anh gọi tên cô với giọng điệu âm u như quỷ gọi hồn khiến Đỗ Lan Hương dựng cả tóc gáy.

Đột nhiên Tống Thần Vũ đứng dậy từng bước đi về phía cô, tiếng bước chân của anh lộp cộp, nặng nề như quả tạ đánh thẳng vào lồng ngực cô.


Trái tim của Đỗ Lan Hương đập thình thịch, trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì thì Tống Thần Vũ lại nắm lấy cổ cô, rất nhanh da thịt cô cảm nhận được sự lạnh lẽo do anh truyền đến.

Cô trố mắt nhìn anh thì giọng nói trầm ngâm truyền vào tai: “Nói, có phải chính cô đã tiết lộ thông tin hợp đồng cho Trương Hải Nam, hay nói đúng hơn cô là gián điệp của hắn, đúng chứ?”
Tống Thần Vũ nắm lấy cổ cô chỉ bóp nhẹ một cái, Đỗ Lan Hương coi như còn nói được, cô phản bác: “Hợp đồng nào tôi không biết, còn Trương Hải Nam gì đấy tôi cũng đã nói với anh rồi cơ mà, tôi còn chưa biết mặt mũi hắn thế nào làm sao là gián điệp của hắn.”
Người đàn ông này không biết nổi điên cái gì, không nói rõ đầu đuôi sự tình thì thôi còn đi chất vấn cô.

“Hừ, chớ giảo biện với tôi, Trịnh Lan Hương.” Bàn tay của Tống Thần Vũ khẽ siết một chút.

Đỗ Lan Hương bắt đầu cảm thấy khó thở, cô cố gắng nói: “Tống Thần Vũ, trước tiên anh thả tôi ra, nói rõ ràng mọi chuyện đã, tôi còn chưa biết chuyện gì anh đã vu tội cho tôi rồi, tôi không phục.”
“Không phục, tốt lắm, quản gia, ông nói cho cô ta biết đi.” Tống Thần Vũ thả tay ra ném cô xuống sàn nhà.

Đỗ Lan Hương bị ném bất ngờ mông chạm mạnh với đất có chút ê ẩm, trong lòng thầm mắng anh vạn lần.

Chu Thượng lại tiến tới chỗ cô nói: “Thiếu phu nhân, tập đoàn Tống Gia vừa mất một phần dữ liệu quan trong trọng bản hợp đồng ký gần đây với Vũ Nam, mà bản hợp đồng đó lại nằm trong tay cô, thiếu gia nghi ngờ cô nên đã bảo tôi kiểm tra camera, không ngờ lại phát hiện ra một chuyện thú vị, thiếu phu nhân, cô tự nhận hay để tôi vạch trần?”
“Dữ liệu bị mất? Tống Thần Vũ, đây là chuyện gì?” Đỗ Lan Hương không để ý lời của Chu Thượng mà quay sang hỏi anh.

“Trịnh Lan Hương, đây là chuyện tốt cô làm cô còn dám hỏi tôi sao? Cô nên nhớ kiên nhẫn của tôi có giới hạn.” Tống Thần Vũ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

“Tôi thực sự không biết chuyện gì, anh đừng có một hai khăng khăng là tôi làm có được không, ít nhất anh cũng phải có chứng cứ.”
“Chứng cứ, được, nếu cô muốn tôi sẽ cho cô xem rõ.” Tống Thần Vũ cười khẩy.

Đỗ Lan Hương thầm nghĩ, lẽ nào thực sự có chứng cứ sao? Nhưng mà cô đâu có làm gì, chứng cứ ở đâu ra.

“Quản gia, cho cô ta xem.” Tống Thần Vũ ra lệnh.


Chu Thượng cười nham hiểm lại đi tới chỗ bàn vi tính làm vài ba động tác, màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh, không gian là căn phòng của Đỗ Lan Hương.

Căn phòng vốn dĩ yên tĩnh thì đột nhiên người trên giường tỉnh dậy, camera chiếu rõ khuôn mặt của Đỗ Lan Hương, tiếp đó là hình ảnh cô nhảy ra khỏi cửa sổ, không đến mười phút sau một cái bóng giống cô bước vào, sau đó lấy từ trong học tủ ra một bản hợp đồng ghi mấy chữ “Dự án Thủy Cung” rồi dùng điện thoại chụp từng trang một gửi đến một số lạ.

Camera cũng chiếu rõ tên của số điện thoại đó, chỉ có ba chữ Trương Hải Nam.

Đến đây mà hình dừng lại, Tống Thần Vũ nhìn Đỗ Lan Hương nghiễm nhiên hỏi: “Cô còn gì để nói?”
“Anh chịu nghe tôi sao?” Đỗ Lan Hương xem từ đầu đến cuối đoạn video vẫn chưa có cảm xúc gì, cô biết đêm hôm đó mình bị người thiết kế.

Tống Thần Vũ lại bảo: “Tôi cho cô cơ hội giải thích.”
Không hiểu sao anh cũng không muốn tin cô làm ra chuyện này, thế nhưng ngoài cô ra không còn ai để anh nghi ngờ nữa, huống hồ chứng cứ cũng đã rõ ràng.

Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi bắt đầu nói: “Đêm hôm đó tôi đang ngủ thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ mới chạy ra xem thử, lại nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ cầm theo một con dao đứng đó, tôi hỏi anh ta mấy câu thì anh ta lại xông lên muốn giết tôi, thành ra tôi đã cùng anh ta giao đấu một hồi lâu, cũng cởi được mặt nạ của anh ta xuống nhưng không nhận ra là ai, cuối cùng tôi chiếm thế thượng phong nhưng không ngờ bị một người phía sau dùng điện chích nên ngất xỉu tại chỗ, sáng sớm hôm sau mới tỉnh dậy, vì thế người phụ nữ đã chụp bản hợp đồng kia hoàn toàn không phải tôi.”
Tống Thần Vũ nghe cô nói chỉ trầm tư không lên tiếng Chu Thượng không biết anh đang nghĩ cái gì, sợ anh bị lời nói của Đỗ Lan Hương đả động cho nên nhân cơ hội lên tiếng: “Thiếu phu nhân, cô nói không phải thì là không phải sao, người phụ nữ trong video chính là cô đấy, cô phủ nhận thế nào?”
“Người phụ nữ kia nhìn sơ qua thần hình rất giống tôi nhưng không nhìn rõ mặt ông làm sao lại khẳng định đó là tôi, chưa kể lúc cô ta ngồi chụp ảnh còn quay lưng về phía camera.” Đỗ Lan Hương cười lạnh nói.

“Thiếu phu nhân, đây là phòng của cô, người ra ra vào vào cũng chỉ có một mình cô, hoàn toàn không có người lạ xâm nhập vào, không phải là cô thì là ai?”

“Không phải người lạ nhưng người trong biệt thự thì cũng chưa chắc.” Đỗ Lan Hương phản biện.

“Ý cô là sao, cô muốn nói người trong biệt thự giả dạng cô sao? Vậy cô thử nói xem kẻ đó là ai? Làm thế nào đột nhập vào phòng cô?” Chu Thượng chất vấn.

“Tôi không biết.” Đỗ Lan Hương không đoán được, lúc này cô có chút rối rắm, về chuyện tối hôm đó cô vẫn chưa có chút manh mối nào, ban đầu cô nghĩ hai người kia là muốn giết cô nhưng bây giờ mới sáng tỏ bọn họ chỉ muốn đặt bẫy cô mà thôi.

Chu Thượng nghe cô nói cười hai tiếng: “Ha ha, nhìn cô xem muốn vu oan cho người khác thì cũng phải có chứng cứ hẳn hoi, đằng này cô cứ thế đổ tội cho người khác khác nào như đang giảo biện.”
Đỗ Lan Hương chau mày nhìn Chu Thượng, nụ cười của ông ta vô cùng âm hiểm, hết lần này đến lần khác nhắm vào cô, không cho cô có đường thoát thân.

Thời điểm này Đỗ Lan Hương không nghĩ ra được cái gì để minh oan cho mình, cô lại nhìn Tống Thần Vũ nói: “Xin anh hãy tin tôi, tôi không hề làm chuyện đó, nếu muốn tôi cũng có thể thề trước mặt anh.”
“Thiếu phu nhân, cô đang nói cái gì vậy, thiếu gia chỉ nhìn vào chứng cứ định tội ai lại đi nghe lời thề của cô, hơn nữa thời buổi này ai còn tin lời thề, cô nghĩ thiếu gia là đứa trẻ lên ba sao?” Chu Thượng cười khinh nói.

Đỗ Lan Hương không rảnh quan tâm ông ta, cô chỉ nhìn người trước mặt, ánh mắt của anh vẫn thâm trầm như cũ nhưng không nói lời nào khiến cô không biết anh nghĩ thế nào..