Đôi mắt của Chu Thượng lóe lên, lại nói: “Cô Lan Hương, đừng đùa nữa, nếu bây giờ cô không đi theo tôi sẽ bị Tống Thần Vũ giết chết mà thôi.”
“Vậy tôi đi theo ông thì sẽ có đường sống sao?” Đỗ Lan Hương lại hỏi ngược.

“Đương nhiên rồi, Nam thiếu gia sẽ bảo vệ cô.” Chu Thượng chắc chắn nói.

“Bảo vệ tôi?” Đỗ Lan Hương đứng dậy từng bước tiến về phía Chu Thượng, cách ông ta nửa bước thì dừng lại, chậm rãi nói: “Ông nghĩ tôi là trẻ lên ba sao? Trương Hải Nam là ai tôi còn không biết làm sao anh ta bảo vệ tôi đây?”
“Cô Lan Hương, không nên nói như thế, cô làm việc cho Nam thiếu gia bao nhiêu năm sao bây giờ lại không nhận người chứ.” Chu Thượng phải nói đã toát cả mồ hôi, nguyên một buổi chiều ông ta cứ thấp thỏm lo âu tưởng mình phải đi giết thiếu gia, nào ngờ Tống Thần Vũ lại bắt ông đóng giả thành người của thiếu gia thăm dò Đỗ Lan Hương, cái chuyện này còn nan kham gấp mấy lần so với việc đi giết người, Tống Thần Vũ có phải đã nghi ngờ trên đầu ông ta rồi không?
Không được, phải tìm cách đổ hết tội lỗi cho Trịnh Lan Hương, dù sao cô ta cũng phải chết thôi.

“Tôi làm việc cho Trương Hải Nam bao nhiêu năm, ông thử nói xem?” Nếu như ông ta muốn diễn cô cùng ông ta diễn, dù sao cũng đang rảnh rỗi.

“Cái này cô phải rõ hơn tôi chứ, tóm lại cô Lan Hương, cô có muốn rời khỏi đây không?” Chu Thượng nóng ruột, không muốn dây dưa quá lâu với cô, người phụ nữ cũng không đơn giản, ông ta sợ mình còn nói nữa sẽ bị lộ tẩy.

“Muốn, sao lại không muốn, có điều tôi sẽ không đi theo ông.” Có đi cũng phải do Tống Thần Vũ đưa cô ra hoặc cô tự đi ra, Chu Thượng bất ngờ xuất hiện lại muốn đưa cô đi, chắc chắn có trá, cô cũng không phải kẻ ngốc mà đi tin lời ông ta.

“Cô không đi theo tôi sẽ phải hối hận.” Chu Thượng đe dọa.


“Tôi sợ chắc, Chu Thượng, đừng tưởng tôi không biết, hai người đêm đó xuất hiện trong phòng tôi là do ông cài vào có đúng không?” Đỗ Lan Hương bắt đầu xoay chiều chất vấn.

“Cô ăn nói lung tung cái gì vậy? Có phải nằm mộng hay không?” Chu Thượng có chút chột dạ lại giữ vững tinh thần.

Đỗ Lan Hương nhìn bộ dạng ông ta cũng chẳng tranh chấp: “Được, cứ cho tôi nằm mộng đi, vậy ông là người của Trương Hải Nam sao?”
Bị cô hỏi như vậy Chu Thượng khó lòng mà trả lời, người phụ nữ này đúng là nham hiểm, lại có thể hỏi thẳng như thế, ông nói đúng cũng không phải mà nói không càng không đúng.

“Sao thế? Có phải hay không? Ông chột dạ rồi à?” Đỗ Lan Hương càng lúc càng chèn ép ông ta.

“Tôi có gì phải chột dạ, chúng ta là đồng bọn cơ mà.”
“Xì, ai thèm làm đồng bọn của ông, Chu Thượng, tôi đã nghi ngờ ông từ lâu, chẳng qua Tống Thần Vũ không tin tôi, cộng thêm trong tay tôi không có bằng chứng gì cho cam nên tôi mới không tố cáo ông, thực ra ông mới chính là gián điệp có đúng không?” Giọng nói của Đỗ Lan Hương vô cùng sắc bén.

Đột nhiên bị tố cáo ngược Chu Thượng phút chốc đứng hình vài giây, sau đó run người nói: “Không phải cô cũng thế à?”
Thật giả lẫn lộn ông ta chỉ có thể theo vai của mình.

“Cuối cùng ông cũng nhận mình là gián điệp sao?” Đỗ Lan Hương có chút bất ngờ, cứ nghĩ ông ta phải chối đến cùng chứ.

Chu Thượng căm hận trong lòng, người phụ nữ này tại sao cứ nhắc đến hai chữ gián điệp vậy?
“Cô Lan Hương, đừng nhiều lời nữa, nói một câu thôi cô có đi hay không?” Chu Thượng không nhịn được nữa, mà ông ta cũng không thể ở đây lâu, liền ra bài quyết định.

Con cáo già này không biết đang giở trò gì, Đỗ Lan Hương lại nói: “Không đi, tôi muốn gặp Tống Thần Vũ, cảm phiền ông gọi anh ta đến đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
“Không ngờ cô lại ngoan cố như vậy, thế thì ở đây chịu chết đi.” Chu Thượng không nhiều lời với cô nữa, ông ta sợ càng nói càng lộ nên nhanh chóng rời đi thì hơn.

Cánh cửa đóng lại Đỗ Lan Hương còn chưa lần ra mục đích của ông ta nên có vẻ đăm chiêu.

Camera ở góc tường chiếu thẳng khuôn mặt của cô, Tống Thần Vũ ở phòng kỹ thuật nhìn không sót một biểu cảm.


Lúc này Chu Thượng cũng đã quay lại, ông ta nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ.”
“Chu Thượng, ông không phải là gián điệp đấy chứ?” Tống Thần Vũ bất thình lình hỏi khiến Chu Thượng một lần nữa nghẹn lời.

Ông ta mãi mới lấy lại giọng nói vội vàng phân trần: “Thiếu gia, tôi làm sao có thể là gián điệp, ban nãy… ban nãy không phải chỉ là đóng kịch thôi sao?”
“Thật sự chỉ là đóng kịch thôi sao? Chu Thượng, tôi cho ông một cơ hội nói thật, nếu để tôi phát hiện ông nói dối, hậu quả ông sẽ gánh không nổi.” Tống Thần Vũ lạnh lùng nói.

Chu Thượng trong lòng bắt đầu bật đèn tín hiệu đỏ, có lẽ nào Tống Thần Vũ lại nghi ngờ ông? Hay chỉ đang thử ông?
Chu Thượng cân nhắc kỹ lưỡng, dù như thế nào ông tuyệt đối không để bản thân mình bị lộ tẩy, nên ông vẫn như người vô tội nói: “Thiếu gia, từ khi vào nhà họ Tống đến này lão già này luôn một lòng, cũng chưa làm ra chuyện gì gây hại cho nhà họ Tống, cậu vì sao lại nghi ngờ tôi, lẽ nào chỉ dựa vào lời nói của một người phụ nữ đã làm lòng cậu lay động rồi sao?”
“Hừ, ông là đang nói tôi thiển cận sao?” Tống Thần Vũ hừ nhẹ, giọng nói có chút mỉa mai.

“Tôi nào dám nói thiếu gia như vậy, chẳng qua tôi chỉ muốn nói tôi hoàn toàn trong sạch không làm chuyện gì có lỗi với thiếu gia, nếu cậu nghi ngờ tôi là gián điệp vậy thì hãy xử lý tôi đi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, làm vậy cậu cũng có thể an tâm hơn.” Chu Thượng không thẹn với lòng nói.

Tống Thần Vũ nghe vậy khóe môi khẽ nhếch: “Dựa vào những lời nói này tôi tin tưởng ông một lần, Chu Thượng, đừng để có ngày tôi phải bắt được ông, biết chưa?”
“Tôi, tôi biết rồi.”
Tống Thần Vũ tạm thời bỏ qua cho ông lại hỏi sang chuyện khác: “Vậy ông cảm thấy Trịnh Lan Hương có phải gián điệp không?”
“Chuyện này, cô ta có chút giảo hoạt tôi cũng khó nhìn ra được, chẳng qua là vật chứng thì không thể giả được, mong thiếu gia cẩn thận, đừng để cô ta lừa gạt.” Chu Thượng ra điều nhắc nhở.

Tống Thần Vũ nhìn ông ta một cái nói: “Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi.”
Nghe được lời này Chu Thượng thở phào một hơi nhanh chóng đi ra ngoài.


Tống Thần Vũ tiếp tục nhìn vào màn hình, Đỗ Lan Hương không ăn cơm lại chỉ thẫn thờ ngồi nhìn ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thời gian điểm lồng ngực của Tống Thần Vũ đột nhiên đau nhói, anh nhìn đồng hồ, tuy chưa đến giờ biến đổi nhưng xem ra hôm nay ông trời không cho anh thêm thời gian.

Tống Thần Vũ tắt hết mọi hệ thống, chốt chặt khóa cửa, sau đó từng bước đi về phía bức tường màu xanh bên cạnh, nhanh chóng mở cơ quan đi vào.

Trên đường xuống dưới tầng hầm trái tim anh liên tục bị kích thích như muốn nổ tung, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, khuôn mặt anh đỏ rực, trước mắt tối tăm.

Tống Thần Vũ không kịp xuống dưới thân mình ngã xuống lăn từ cầu thang xuống, phát ra một tiếng: “Rầm.”
Đỗ Lan Hương đang trầm tư đột nhiên nghe thấy tiếng động giật mình một cái, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nghe thấy tiếng hét thất thanh: “Aaaa.”
Căn nhà này cách âm ở mức cao nhất nhưng bức tường chắn giữa hai căn phòng không hề có cách âm nên Đỗ Lan Hương nghe vô cùng rõ ráng.

Cô lần lật đật chạy đến mở cơ quan ở bức tường ra, nó bắt đầu chuyển động từ từ hé mở.

Bên kia Tống Thần Vũ nghe thấy tiếng động, đang quằn quại dưới đất trái tim như ngừng đập, rất sợ người phụ nữ kia sẽ nhìn thấy bộ dạng biến đổi của mình..