Điện thoại reo lên, anh ta không thèm nhìn liền nhận điện thoại: "Tôi là Mộ Dung Hoành Nghị."

Ở phía bên kia, một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền đến, không khách sáo mà trực tiếp nói thẳng tên: "Nghiêm Túc."

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, mím đôi môi mỏng nở nụ cười.

Thả chậm tốc độ xe, anh ta chậm rãi nói: "Có chuyện gì?"

"Có rảnh không?"

"Haha" Mộ Dung Hoành Nghị cười: "Để tôi đoán xem, con trai cả nhà họ Nghiêm có chuyện gì mà lại gọi điện cho tôi? Hay... là vì người nào đó?"

Nghiêm Túc không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh ta nói thẳng: "Tôi đợi anh ở Đào Viên."

Nói xong, anh ta cúp điện thoại.

Mộ Dung Hoành Nghị nở nụ cười lạnh lùng, ném điện thoại sang ghế phụ, sau đó quay đầu xe đi thẳng về phía Đào Viên.

Khi anh ta đến Đào Viên, quản lý Clb dẫn anh ta vào phòng riêng, Nghiêm Túc đã đợi ở đó từ lâu. Trước mặt anh ta có một bộ ấm trà, Nghiêm Túc pha trà rất điêu luyện. Anh ta không buồn nâng mi mắt, cầm tách trà đã pha đưa lên miệng.

Mộ Dung Hoành Nghị ngồi xuống, bình tĩnh uống một hớp trà, nhướng mày gật đầu: "Nhìn không ra, ngoại trừ thiết kế thì tài nghệ pha trà của anh cũng không tồi."

Anh ta chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng nhìn thẳng vào Mộ Dung Hoành Nghị: "Phải làm sao thì anh mới buông tha cho cô ấy, anh nói điều kiện đi."

Mộ Dung Hoành Nghị nghe vậy liền nở nụ cười: "Cậu Nghiêm, anh muốn ra mặt thay cô ta sao?”

“Anh nói sao cũng được, chỉ cần từ nay anh đừng gây phiền phức cho cô ấy nữa thì điều kiện gì cũng được." Nghiêm Túc bình tĩnh nói, giọng điệu của anh ta cứng rắn hơn bao giờ hết.

Nụ cười nở rộ trên môi Mộ Dung Hoành Nghị, anh ta cầm tách trà đưa lên môi nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: "Nếu anh không nói giúp cho cô ta, có lẽ tôi sẽ thấy chán rồi bỏ qua cho cô ta cũng không biết chừng. Nhưng bây giờ..." Đôi mắt anh ta đột nhiên trở nên sắc bén, gằn từng chữ nói:" Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Nghiêm Túc cau mày nói: "Cô ấy đã ngồi tù chuộc tội rồi. Đối với một cô gái mới 17 tuổi mà nói còn chưa đủ sao?"

Mộ Dung Hoành Nghị giống như nghe được điều gì đó rất thú vị, anh ta cười lớn: "Haha..."

Bỗng dưng, tiếng cười đột ngột dừng lại.

Anh ta lạnh lùng nhìn Nghiêm Túc: "Tội cố ý mưu sát mà ngồi tù ba năm. Anh cho rằng như vậy gọi là chuộc tội sao?"

"Dù sao cô ấy vẫn còn trẻ", Nghiêm Túc khách quan nói: “Lúc đó cô ấy không thể phán đoán được đúng sai."

“Không có lý do nào có thể biện hộ cho việc cô ta đã giết người.” Giọng nói của Mộ Dung Hoành Nghị như thể đang xét xử, âm thanh lạnh lùng, tàn nhẫn.

Nghiêm Túc nhìn anh ta: "Anh đã có được tập đoàn nhà họ Tưởng rồi, nhà họ Tưởng cũng bị anh hại đến nông nỗi này, anh còn chưa hài lòng sao? Tôi không tin là anh không biết, Tưởng Mạc Hoài cho tới bây giờ vẫn không giành lại công ty, đây là sự đền bù cho những sai lầm mà con gái ông ấy đã phạm phải."

Mộ Dung Hoành Nghị rũ mắt xuống, cười nhạt: "Thì sao?"

Nói đến cùng, Tưởng Mạc Hoài mới là thủ phạm! Chỉ là một tập đoàn nhà họ Tưởng nhỏ nhoi, còn quá tiện nghi cho ông ta rồi.

Nghiêm Túc nhìn anh ta, chậm rãi gật đầu: "Chào hỏi thì tôi cũng làm rồi. Nếu anh cứ khăng khăng làm theo ý mình thì tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Mộ Dung Hoành Nghị không chút sợ hãi, anh ta thích thú một tay chống cằm, cười như không cười nhìn Nghiêm Túc: "Vì cô ta mà anh muốn tuyên chiến với tôi? Anh thích cô ta sao?"

Nếu không phải thì sao phải bận tâm như vậy? Cuộc chiến giữa đàn ông không ngoài ba lý do: tiền bạc, quyền lực và phụ nữ.

Nghiêm Túc cũng không phủ nhận, anh ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, nếu anh gây phiền phức cho cô ấy thì chính là đang gây phiền phức vào tôi!"

Nói xong anh ta định bỏ đi thì người đàn ông phía sau lại bật cười.

"Này, anh có biết cô ta đã là người phụ nữ của tôi rồi không?"

Bước chân Nghiêm Túc hơi dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta lại bước một bước lớn ra khỏi phòng riêng.

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Hoành Nghị biến mất, hai tròng mắt như bị cuồng phong cuốn qua.

Một lúc lâu sau anh ta mới bình tĩnh trở lại, tự rót cho mình một tách trà, tách trà đã có chút lạnh lẽo. Anh ta đặt tách trà xuống, đứng dậy và rời khỏi Đào Viên.

Mộ Dung Hoành Nghị không đi thẳng đến Ngọa Long Các mà đến thẳng nhà họ Tưởng.

Khi đến trước căn nhà mà gia đình họ Tưởng đang thuê, anh ta ngẩng đầu nhìn lên, so với căn biệt thự lúc trước thì nó còn tồi tệ hơn nhiều. Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tưởng Cầm, sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia còn chưa kịp nói chuyện thì anh ta không kiên nhẫn nói: “Ra đây, tôi đang đứng ở cửa.” Nói xong liền cúp máy.

Lúc này, Tưởng Xuân nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của chị họ, kinh ngạc không thôi.

Đây là... Mộ Dung Hoành Nghị?

Anh ta gọi điện thoại cho chị họ làm gì? Hơn nữa, nghe giọng điệu của anh ta thì mối quan hệ giữa hai người không chỉ giới hạn trong chuyện đơn giản thường thấy ở công ty.

Lúc này, Tưởng Cầm từ trong phòng bếp đi ra, thản nhiên hỏi: "Điện thoại của em sao?"

Tưởng Xuân theo bản năng giấu điện thoại ra sau lưng, đáp: "Dạ, bạn học em đến Long Thành chơi nên thuận tiện đến thăm em."

Tưởng Cầm không hỏi nữa, cô vào phòng bếp lần nữa: "Tối nay muốn ăn gì?"

Tối nay Lưu Bình sẽ ở lại bệnh viện và cô sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa tối.

“Ăn gì cũng được ạ!” Tưởng Xuân cắn môi nói: “Chị họ, em ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay!"

"Về sớm ăn tối nhé."

"Em biết rồi ạ!"

Tưởng Xuân mở cửa chạy ra ngoài như một cơn gió, thấy người đứng đợi ở cửa quả nhiên là Mộ Dung Hoành Nghị, cô ấy kinh ngạc há to miệng, không dám tin nói: "Tổng giám đốc?"

Mộ Dung Hoành Nghị nâng mi mắt, nhìn thấy Tưởng Xuân, anh ta liền nhíu mày: "Tưởng Cầm đâu?"

Chiếc điện thoại đó là chiếc điện thoại chuyên dụng mà anh đưa cho Tưởng Cầm để cho hai người liên lạc với nhau, nhưng bây giờ lại bị người thứ ba biết được, sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị lập tức tối sầm lại.

"Chị họ... đang nấu ăn."

Tưởng Xuân đã đứng trước mặt người đàn ông từ lâu, bị phân chia đến doanh trại của "địch", bây giờ lại đứng đối diện trước mặt anh ta, có lẽ do khí thế mạnh mẽ của đối phương nên cô ấy có chút luống cuống.

“Cô ta đang nấu ăn?”

Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên nhớ tới lần cô làm bữa tối cho mình ở Ngọa Long Các, trên khuôn mặt cô lộ ra nụ cười hiếm hoi, cảnh tượng đó thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt anh ta.

“Tôi vào với.” Nói xong anh ta đi thẳng vào trong.

Mặc dù anh ta hận Tưởng Cầm, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta rất nhớ bữa cơm tối ngày hôm đó.

Đó là hương vị của gia đình.

"Anh..." Tưởng Xuân kinh ngạc nhìn anh ta đi ngang qua mắt cô ấy, như thể đang ra vào sân của nhà anh ta vậy.

Khi cô ấy phản ứng lại, Mộ Dung Hoành Nghị đã vào thang máy, anh ta đứng ở đó chờ cô ấy: "Cô không vào à?”

Tưởng Xuân không còn cách nào khác, đành phải cắn răng đi vào.

“Tầng mấy?” Mộ Dung Hoành Nghị hỏi.

"Ừm..." Tưởng Xuân buồn rầu đáp: "Tầng năm."

Sau khi bấm thang máy, Mộ Dung Hoành Nghị đút hai tay vào túi quần mỉm cười chờ đợi. Tưởng Xuân khẽ liếc anh ta một cái, lại do dự hỏi: "Anh có quan hệ gì với chị tôi?"

Sự thẳng thắng của cô ấy khiến Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, anh ta híp mắt nói: "Sao, chị cô không nói cho cô biết sao?"

Nghe thấy câu trả lời mập mờ của anh ta, Tưởng Xuân lập tức chứng thực được suy đoán của mình. Thảo nào trên diễn đàn công ty lại bùng nổ như vậy, không ngờ chị họ thực sự có quan hệ với Mộ Dung Hoành Nghị!

Tiếp cận anh ta để trả thù sao?

Nghĩ đến đây, Tưởng Xuân cảm thấy an tâm hơn một chút, nếu không cô ấy thật sự khó chấp nhận được việc chị họ mình ở bên cạnh kẻ thù.

Nghĩ xong, Tưởng Xuân lấy hết can đảm nói: "Làm ơn buông tha cho chị họ tôi!"

Mộ Dung Hoành Nghị liếc cô ấy một cái, đây là người thứ hai trong ngày hôm nay muốn anh ta buông tha cho Tưởng Cầm. Anh ta khẽ mỉm cười, bỗng chốc bàn tay anh ta nắm vào thành thang máy, thân hình cao lớn áp sát tới đầy cảm giác áp bức, một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu cô ấy.

Tưởng Xuân bị áp sát, đột nhiên trợn to hai mắt, cô ấy luống cuống ngả về phía sau nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh cướp công ty chú hai tôi, còn muốn ăn hiếp chị họ tôi, anh… anh không phải người tốt!”

Mộ Dung Hoành Nghị lại gần cô ấy một chút, cười tươi như hoa: "Tôi chưa từng nói tôi là người tốt."

Tưởng Cầm bưng đồ ăn ra, nghe thấy tiếng mở cửa liền nói: "Em đi gặp ai thế? Sao lâu thế."

Cô ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đi vào liền sửng sờ.

"Mộ Dung Hoành Nghị?!"

Mộ Dung Hoành Nghị nở nụ cười, thoải mái bước vào. Tưởng Xuân cúi đầu đi phía sau anh ta, không biết nên giải thích với chị họ thế nào..

“Nghe nói cô đang chuẩn bị bữa tối, đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối.” Mộ Dung Hoành Nghị đi thẳng đến trước bàn rồi ngồi xuống, giương mắt nhìn gương mặt sửng sốt của Tưởng Cầm, nhướng mày tỏ ý: “Đũa."

Tưởng Cầm đột nhiên hoàn hồn, nhìn anh ta chằm chằm: "Mộ Dung Hoành Nghị, sao anh lại tới nhà tôi?"

"Chị…”

Tưởng Xuân đi tới, kéo tay áo cô nói nhỏ: "Thực xin lỗi, là em."

Tưởng Cầm nhíu mày nhìn cô ấy, tựa như nhớ tới gì đó liền hỏi: "Cuộc gọi vừa rồi là của anh ta?"

Tưởng Xuân cúi thấp đầu hơn nữa, cô ấy làm chuyện trái với lương tâm nên có phần không dám đối mặt với chị họ.

Tưởng Cầm không nói nữa, cô quay đầu lại nhìn Mộ Dung Hoành Nghị: "Tổng giám đốc, ngài tùy tiện đi đến đâu cũng sẽ có người tiếp đãi. Miếu nhỏ ở đây không chứa nổi thân thể vàng ngọc của ngài."

Anh ta nhìn gương mặt lạnh lùng của Tưởng Cầm, giống như ước gì có thể phủi sạch quan hệ với anh ta, Mộ Dung Hoành Nghị cảm thấy lồng ngực của mình như bị tắc nghẽn, nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ.

"Tôi không ngại."

Anh ta trực tiếp cầm đũa của Tưởng Cầm lên, sau đó gắp thức ăn đưa lên miệng. Mùi vị không tệ, rất khó tưởng tượng đây là do Tưởng Cầm làm. Nghe nói đồ ăn ngon có thể chữa khỏi bệnh, tâm trạng bực bội vừa rồi cũng dần bình tĩnh trở lại.

Sự tùy tiện của anh ta khiến Tưởng Cầm nghiến răng căm hận. Nhưng mà ở trước mặt Tưởng Xuân nên cô không tiện làm ra chuyện khác thường, cô đành cười nhạt nói: "Không biết tổng giám đốc đến thăm, tôi có thể giúp gì được cho ngài?"

Mộ Dung Hoành Nghị đang ăn uống vui vẻ, anh ta liếc cô một cái, cong môi cười: "Tưởng Cầm, bộ dáng giả dối của cô rất hợp với cô đó."

Tưởng Cầm âm thầm siết chặt quả đấm, không ngừng hít thở sâu, kiềm chế ý muốn cầm đĩa lên úp vào mặt anh ta.

Tưởng Xuân nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy bầu không khí quái dị này khiến người ta hít thở không thông. Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng trước hơi thở mạnh mẽ của cả hai, cô ấy chỉ có thể im lặng. Tưởng Xuân lặng lẽ đi vào phòng bếp lấy ra một đôi bát đũa đặt lên bàn, do dự nói: "Chị, ăn cơm thôi."

Ở trước mặt cái tên đáng ghét Mộ Dung Hoành Nghị này sao cô có thể ăn được? Tưởng Cầm quay đầu định bỏ đi nhưng bị anh ta kéo tay lại.

Anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trời sinh giống như nghệ sĩ dương cầm, Tưởng Cầm nhíu mày, lòng bàn tay vừa chạm vào da thịt, cơ thể cô không tự chủ được trở nên căng thẳng.

Hiển nhiên, Mộ Dung Hoành Nghị cũng nhận ra được sự thay đổi nhỏ bé này của cô, anh ta không khỏi cười thầm, cánh tay dùng sức kéo cô lại ngồi bên cạnh anh ta: "Ăn một mình rất buồn, ngồi ăn với tôi đi."

Lời nói ra tùy ý nhưng lại lộ ra sự cứng rắn và bá đạo.

Đặc biệt là đối với cô.