XEM MẮT ĐI NHẦM BÀN, TÔI BỊ ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT BẮT CÓC

CHƯƠNG 1: EM HÃY TỰ TÌM CÁCH YÊU TÔI

Thành phố Giáp

Tiêu Ngự đứng trước cửa một nhà hàng, tâm trạng phiền não.

Hai kiếp làm người vẫn trốn không thoát số phận đi xem mắt.

Kiếp trước bị mẹ bắt đi xem mắt coi như chuyện đã rồi.

Kiếp này anh mới 22 tuổi, lại bị bắt đi xem mắt.

Làm Mẹ không thể để chút thể diện cho con trai sao?

Nghĩ đến tính tình hung dữ của mẹ hắn, Tiêu Ngự rùng mình.

Thôi được rồi, cần nhẫn.

Nếu không muốn bị Mẹ mắng vẫn là thành thật đi xem mắt đi….

Hai kiếp làm người?

Đúng thế, Tiêu Ngự chính là một người xuyên không.

Kiếp trước hắn còn là một Cảnh sát nổi tiếng, nhiều lần phá trọng án.

Kết quả là trong một lần làm nhiệm vụ, đã hy sinh anh dũng.

Vừa nhắm mắt, lại một lần nữa mở mắt ra.

Kết quả là không chỉ xuyên không, mà hắn còn cải lão hoàn đồng, biến thành một tiểu tử 22 tuổi….

Thế giới hiện tại với thế giới trước hắn từng sống không có nhiều khác biệt.

Chỉ là cách gọi tên sự vật có chút khác.

Ví dụ như, anh đang sống ở đất nước gọi là Vương Quốc Rồng.

Không chỉ vậy, anh còn kích hoạt một hệ thống Phá Án.

Chỉ cần có kỹ năng phá án liền được nhận án.

Nhưng một khi phá được án sẽ được thưởng các năng lực.

Nói đến hệ thống này Tiêu Ngự liền muốn khóc.

Kiếp trước anh là cả một đời làm cảnh sát, cống hiến cho đất nước, hi sinh anh dũng.

Kiếp này anh chỉ muốn làm một người bình thường, hưởng thụ một cuộc sống bình thường.

Kết quả Ông trời lại trêu đùa đưa cho anh hệ thống này.

Là đang ép anh sức cùng lực kiệt làm công việc cũ sao?

Không được, anh thực sự có thể bỏ qua thân phận cảnh sát của kiếp trước không?

Tiêu Ngự miệng nói: “ đương nhiên, chẳng nhẽ bắt tôi tiếp tục hi sinh sao?”.

Nhưng trong tâm lại nghĩ: “ tôi từ trước đến giờ chưa từng bỏ xuống trách nhiệm của người cảnh sát”.

Nếu không thì tại sao sau khi xuyên không anh vẫn lựa chọn thi vào học viện cảnh sát.

Có những ngành nghề nguy hiểm, vẫn cần người đảm nhận….

………………..

Nhưng với chuyện xem mắt, Tiêu Ngự vẫn là cương quyết từ chối.

anh mới 22 tuổi, mới tốt nghiệp học viện cảnh sát.

Có bao nhiêu thanh niên tầm tuổi hắn lại ngốc ngếch bước vào con đường hôn nhân.

Trước khi đến đây Tiêu Ngự đã nghĩ trước vài kế hoạch.

Để đối tượng xem mắt chán ghét anh, rồi bỏ đi.

Như thế vừa hoàn thành nhiễm vụ Mẹ hắn giao,

Lại có thể tiếp tục cuộc sống độc thân, không tốt sao?

Một mũi tên trúng hai đích!

Đi vào nhà hàng.

Một nhân viên phục vụ mỉm cười đi tới: “ Tiên sinh, ngài đi mấy người?”.

“Tôi đã đặt phòng rồi”.

Tiêu Ngự cười nói “ phòng số 9 ở đâu vậy?”.

“A…”

Nhân viên phục vụ cười ngại, chút xin lỗi nói “ Xin lỗi tiên sinh, tôi mới đến làm, để tôi đi hỏi hộ ngài”.

“Cảm ơn bạn”.

Tiêu Ngự gật đầu nói, đi ra ngoài làm việc đều rất vất vả, anh không làm khó nhân viên phục vụ.

Rất nhanh nhân viên phục vụ liền quay lại, đưa tay mời Tiêu Ngự đi theo “ phòng 9 ở hướng này”.

“Cảm ơn” Tiêu Ngự đi theo hướng phòng.

Bước đến cửa phòng Tiêu Ngự cau mày nhìn.

Đúng phòng số 9, nhưng có vẻ số treo phòng bị động qua, đinh không chắc chắn.

Anh cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa bước vào.

Cửa mới bị đóng vào, biển số trước cửa liền lung lay nhẹ sau đó rơi xuống,

Đổi thành số 6…

Tiêu Ngự sau khi bước vào phòng liền sững người.

Phòng rất lớn, chỉ có một người ngồi trước bàn ăn.

Là một cô gái tầm 25-26 tuổi.

Ánh nắng hắt nhẹ vào gương mặt trái xoan thanh tú, sống mũi cao, ánh mắt đầy sức sống.

Thoạt nhìn là một người đẹp mang dòng máu lai.

Độ tuổi này người phụ nữ quyến rũ và ngọt ngào nhất, làm người xem không dời được mắt.

Nhưng nàng rất lạnh lùng.

Cách đến 2 mét, nhưng Tiêu Ngự vẫn cảm nhận được sự lạnh giá toát ra từ khuôn mặt hoàn mỹ của nàng.

Như một bông sen tuyết nở trên đỉnh núi tuyết, nàng đẹp trang trã, thanh tú.

Bạn như có một sự thôi thúc.

Muốn nhìn cô ấy, muốn làm phiền thấy được thái độ của cô ấy.

“ Bạn là ai?”.

Một âm thanh lạnh lùng từ đôi môi xinh đẹp của nàng thốt ra.

Tiêu Ngự định thần lại, anh vẫn là lần đầu tiên gặp một người đẹp như thế.

Khí chất ưu nhã, như nữ hoàng,

Rõ ràng người nhìn như tiên nữ, nhưng thân thể lại rất nóng bỏng cuốn rũ.

Nhưng mà đáng tiếc… Tiêu Ngự trong lòng lại kêu lên.

Anh có thể nhìn ra cô gái này không phải người bình thường.

Nói trắng ra, cô gái ấy và anh không cùng một đẳng cấp.

Cao quý ưu nhã như vậy không thể là một cô gái phổ thông.

Người như cô ấy cũng sẽ không nhìn trúng một “ thanh niên vắt mũi chưa sạch”.

Đương nhiên, nhìn không trúng là một chuyện khác.

Anh cũng không có ý định đi xem mắt.

Anh chỉ là đến hoàn thành nhiệm vụ được mẹ giao.

“Tôi đến để xem mắt”.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua cô gái, kéo ghế ngồi xuống, cười nói.

“Xem mắt…?”.

Cô gái nheo mắt lại, một tia sáng lóe qua mắt cô “ xem mắt, anh đến xem mắt tôi?”

“đúng vậy”.

Tiêu Ngự gật đầu “ mẹ tôi bảo tôi đến, đúng rồi, bạn là con gái của cô Châu phải không?”.

Cô gái sững lại, miệng cười kì dị.

“Lần đầu bạn đi xem mắt?”

Tiêu Ngự trợn tròn mắt “ Tôi cũng không nói nhiều, chị gái rất xinh đẹp, nói thực lòng tôi cũng động tâm. Thế này đi, chị hãy tự tìm cách yêu tôi, trong 1 tỉ 4 trăm triệu người tôi chỉ cho chị cơ hội.”

“…”

Cô gái hình như đã bị kinh động choáng váng.

Khuôn mặt tựa như tranh vẽ biểu hiện như giữa ban ngày gặp ma.