3h sáng

Về đến đội hình sự, Tiêu Ngự không muốn cũng phải nghỉ ngơi

Đã hẹn buổi trưa đi cùng Mộ Thanh Vũ đi gặp “Mẹ vợ”

Cần phải có một trạng thái tốt mới được

Từ giờ, Tiêu Ngự một mình nằm dài trên ghế sô pha trong văn phòng của đội hình sự, ngủ khò khò

Đãi ngộ này người bình thường là không có

Không có người đi đố kị, anh là lấy “Thực lực” đổi tới

Những người khác lại không được tốt thế, dưới sự chỉ đạo của đội trưởng Triệu Trường Sơn, bắt đầu đi tìm hiểu quá khứ của nạn nhân.

Giới hạn thời gian để bọn họ phá án không còn nhiều…

7h điện thoại kêu lên.

Tiêu Ngự mở mắt nhìn.

Phát hiện đội trưởng đang ngồi trong văn phòng, mắt đầy tơ máu, đang căng mắt nhìn máy tình kiểm tra tài liệu vụ án.

“Tỉnh dậy rồi, đi nhà ăn ăn sáng đi”

Triệu trường sơn cười nhìn anh “Cho cậu nghỉ 1 ngày, về nhà nghỉ ngơi đi”.

Đối với thực tập sinh trong kỳ thực tập rất là quan tâm.

Bình thường là “8h làm 5h tan” có thể tan làm, mỗi tuần có 2 ngày nghỉ

Những đứa trẻ hiểu chuyện đều tự biết tăng ca, không não tan làm liền chạy.

“Đúng lúc, buổi chiều tôi đang muốn xin nghỉ, làm chút việc”

Tiêu Ngự không khách khí “Buổi chiều tôi sẽ cố gắng quay lại làm việc sớm”

“Được, có ý chí”

Triệu trường sơn càng thích đàn em này, cười ngày càng sâu.

Đi ra khỏi đại đội hình sự, Tiêu Ngự lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Thanh Vũ “Đang ở đâu a, đến đón tôi”

Mộc Thanh Vũ trầm mặc một lúc “Cậu coi tôi là tài xế”

“Đương nhiên không phải”

Tiêu Ngự cười xấu hổ “Nếu không tôi bắt xe tới”

Mộc Thanh Vũ cất giọng lạnh lùng “Tôi ở phòng gym XXX, cậu đến đón tôi”

Phòng Gym nữ?

Ấn tượng của Tiêu Ngự với Mộc Thanh Vũ tạm thời giảm một phần.

Tất cả đều hiểu

Các chị gái thích đi phòng tập gym, không biết phải hình dung thế nào.

Kết quả khi đến nơi, Tiêu Ngự phải suy hồi suy nghĩ của mình.

Đây là một phòng tập gym nữ, không mở cửa cho nam giới.

Kết quả là Tiêu Ngự thành trường hợp đặc biệt, được đưa vào một phòng tập riêng.

Sau khi vào phòng, nhìn thấy Mộc Thanh Vũ mặc trang phục vận động đang chạy bộ

Đột nhiên, Tiêu Ngự cảm thấy khát nước.

Dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi lấm tấm trên da mặt Mộc Thanh Vũ thật đẹp

Dung mạo thanh lệ, thoát tục, như một đóa hoa sen tuyết

Đôi mắt long lanh phảng phú như một mặt băng kính, ẩn chữa sự lãnh lẽo, cô độc.

Trong bộ đồ tập thân thể nhấp nhô, đường cong hoàn mỹ.

Nhất là đôi chân….sao lại dài như vậy?

Làm Tiêu Ngự nghĩ đến một câu chuyện đùa

Ngày xưa có một chú kiến, chú kiến ấy chỉ thích chơi đùa với đôi chân của mình.

Đến một hôm chú gặp một con sâu nghìn chân,

Chú kiến vui mừng nói “ ôi trời, chỗ chân này tôi có thể chơi đùa 1 năm”

Tiêu Ngự đem hết vốn liếng, dùng vốn từ ít ỏi thô lỗ của hắn để miêu tả về vóc dáng Mộc Thanh Vũ

Đưa ra một câu tổng kết: Chết tiệt, thật kích động

Tiêu Ngự có suy nghĩ bột phát tìm bạn gái

Không quan trọng phải đẹp

Không quan trọng thân mình phải nóng bỏng

Không phải do Tiêu Ngự bây giờ có chút ham muốn cơ thể Mộc Thanh Vũ

Quan trọng là trong xã hội lạnh lùng thờ ơ này, hắn muốn tìm một tình yêu chân thật

Không sai?

“Nhìn đủ chưa?”

Mộc Thanh vũ bước xuống máy chạy bộ, đi đến nhìn trực tiếp vào mắt Tiêu Ngự “Có đẹp không?”

“Đẹp…a, không”

Tiêu Ngự tỉnh lại, nói nghiêm nghị “Chị hiểu lầm rồi, tôi không phải là loại người đó”

Lời này người khác tin hay không anh không biết, nhưng Tiêu Ngự tin

Mộc Thanh Vũ cong môi, chỉ vào máy tập gym bên cạnh “Dù sao vẫn còn thời gian, cậu tự chơi đi”

Mong đợi một cậu bé da trắng môi hồng có thể chơi với sắt, ngươi đang nghĩ gì vậy …

Tiêu Ngự lắc đầu “Tối qua thức xuyên đêm, tôi vẫn không muốn chết”

Thức khuya vốn làm tăn áp lực lên tim

Thức Khuya và vận động mạnh dễ dẫn đến đột tử.

“Tại sao lại muốn làm cảnh sát?”

Nghe chàng trai lớn xác nói, Mộc Thanh Vũ cau mày

Cô gái bình thường, có bao nhiêu người mong muốn tìm nửa kia là cảnh sát?

Đương nhiên không nhiều.

Tại sao vậy?

Cảnh sát làm văn thư thì không sao, nhưng ra ngoài công tác…

Ngươi đã nghĩ qua nửa kia của mình sẽ bị thương, tàn tật, thậm chí hi sinh?

Không may xảy ra tình huống này, trái tim ngươi có thể chấp nhận không?

“Có một số việc, vẫn cần phải có người đi làm”

Tiêu Ngự cười cười “đúng không?”

Mộc Thanh vũ sững người, lời của Tiêu Ngự làm nàng nghĩ đến cha mình.

Nhớ lúc nhỏ, việc nàng thích nhất là chơi đùa với tấm giấy khen hạng ba của cha mình.

Cha nàng đã từng là quân nhân, còn lập được công.

Vẫn nhớ khi cha nàng chưa mất, nàng vẫn hay tò mò hỏi cha “Tại sao lại muốn làm quân nhân?”

Cha nàng đã trả lời sao?

“Việc bảo vệ gia đình và tổ quốc, luôn cần có người thực hiện”.

Lập công rất khó, cha nàng đã bị thương, không thích hợp ở lại quân đội.

Sau khi chuyển ngành, gặp mẹ nàng, sau đó có nàng.

Cha nàng từ tay trắng lập nghiệp, gây dựng một công ty mua bán nhỏ thành công ty to như giờ.

Đáng tiếc, khi nàng học năm hai đại học, cha nàng đã mất.

Năm đó nàng mới 20 tuổi, tiếp quản công ty của cha.

Trong 8 năm, nàng đã đem công ty của cha phát triển thành tập đoàn tài chính top đầu của đất nước..

Hoàn hồn lại, cái nhìn của Mộc Thanh Vũ càng phức tạp, nhìn chằm chằm Tiêu Ngự.

Thế giới của đàn ông các ngươi, cuối cùng như thế nào vậy?

Nàng đối với chàng trai lớn xác Tiêu Ngự rất tò mò.

Khi một cô gái cảm thấy tò mò với một chàng trai.

Sẽ phát sinh chuyện gì?