Quay về cục hình sự, Tiêu Ngự nhận được một thông tin bất ngờ.

Không có tiến độ nào trong việc điều tra quá khứ của nạn nhân vụ án mạng trong nhà kho.

Thông tin này làm Tiêu Ngự bị đả kích mạnh.

Làm hắn có cảm giác hành động của mình từ đầu đã bị kẻ sát nhân nhìn thấu, không có gì che dấu được.

Anh bị cảm giác hoảng loạn chi phối.

Tại sao lại bị hung thủ phát hiện

Tiêu Ngự đoán, hung thủ sớm đã đoán được bước này của cảnh sát, sẽ điều tra quá khứ của nạn nhân.

Làm sao có thể thế?

Hoàn hồn, mặt Tiêu Ngự lạnh xuống.

Làm một người xuyên không, có ký ức của kiếp trước.

Một lần nữa làm cảnh sát, tưởng rằng có thể dễ dàng đạt được thành tích, nổi bật nhất trong đại đội.

Kết quả hiện thực thật tàn nhẫn, mới nhận vụ án thứ nhất, anh đã bị tát mạnh vào mặt.

“Kẻ sát nhân này thực sự lợi hại”

Quách Cường nhìn đồ đệ mặt mũi ủ rũ, an ủi một câu “ Đừng nản lòng, chúng ta vẫn còn cơ hội”

“Lợi hại” đừng xúc phạm hai chữ này chứ, tên sát nhân làm sao xứng đáng.

Tiêu Ngự bực mình rồi.

Hậu quả nghiêm trọng hay không nghiêm trọng không rõ.

Nhưng khi Tiêu Ngự nghiêm túc và bộ não của anh căng lên.

Rất đáng sợ!

Kiếp trước, vì sao Tiêu Ngự thành ngôi sao trong giới cảnh sát?

Vì khả năng phá án của anh, vì trí thông minh.

Nhưng ở kiếp trước, lại không thực sự có nhiều người thích anh.

Tại sao?

Vì anh quá thông minh, không giống với người khác.

Quá thông minh, có nghĩa là không thể tiếp thu nhận xét từ các lãnh đạo bình thường.

Có những lúc chỉ nhìn thấy một mặt của vấn đề.

Rất khó diễn dải suy nghĩ của mình đến với mọi người.

Thường từ chối làm việc nhóm.

Tiêu Ngự biết như vậy là bản thân mình sai.

Sau khi xuyên không anh rất cố gắng cải thiện bản thân,

Cố gắng thấp nhất không suy nghĩ vượt qua tầm hiểu biết của mọi người.

Tiêu Ngự đã dùng đúng 10 năm.

Dùng 10 năm để sửa đổi “thói quen xấu của mình”

Nhưng lúc này sắc mặt Tiêu Ngự đã thay đổi.

Thờ ơ và không có cảm xúc.

Ánh mắt anh trở lên lạnh lẽo và tê dại.

Bộ não của Tiêu Ngự đã đi vào trạng thái hoạt động vượt xa tầm hiểu biết của người bình thường.

Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Quách Cường đang đứng bên cạnh, Tiêu Ngự mở miêng, từng chữ từng chữ như vọng ra từ địa ngục, lạnh thấu xương.

“Nếu tôi là là kẻ sát nhân”

“Tôi muốn gϊếŧ người, có bao nhiêu cách?”

“Rất nhiều”

“Tại sao lại chọn cách đơn giản và thô thiển nhất?”

“Để che đậy sự thật”

“Tôi biết rõ rằng cách đơn giản nhất đôi khi là cách ít xảy ra sai sót nhất”.

“Như ánh đén trong đêm, vì đơn giản, nên không ai để ý đến các chi tiết dễ hiểu”.

“Khi người ta cầm đũa lên, họ không bao giờ quan tâm đến kích thước đũa, họ không tính đến lực phải dùng để gắp thức ăn, họ chỉ sử dụng chúng. Theo quán tính.”

“Nếu con người từ trước đến nay không quan tâm đến việc một phút chớp mắt mấy lần, chạm vào điện thoại mấy lần trong ngày… Khi mọi chuyện thành quán tính tự nhiên, họ liền không nghĩ đến, vì nhàm chán, và tự động bỏ qua”.

“Tôi biết rằng chỉ cần gây án là sẽ để lại dấu vết, nhưng khi dấu vết quá đơn giản sẽ dễ dàng bị người ta bỏ qua”.

“Vậy tôi đang trong quá trình gϊếŧ người, ta cần phải làm gì?”

“Tôi phải làm gì để tất cả cảnh sát bỏ qua và không nghi ngờ ta?”

“không, không thể nào, cho dù tôi làm hoàn hảo đến đâu, tính toán mọi thứ. Chỉ cần tôi gϊếŧ người, trên người nạn nhân nhất định sẽ lưu lại dấu vết của tôi”.

“Tôi sợ nhất là lưu lại dấu vết trên người nạn nhân, nơi nào dễ để lại dấu vết? Lời nói? thân phận? Điện thoại? Người nhà? Quần áo?...không, đều không phải, những thứ này tôi đều có thể khống chế. Chỉ có thể là tình cảm”.

“Hoá ra là như thế”.

Vẻ mặt của Tiêu Ngự không còn lạnh lùng, ánh mắt trở lại linh hoạt, khoé miệng cong lên, anh lẩm bẩm “xem ra, từ lúc đầu tôi đã đoán ra, nhưng lại bị ra bỏ qua. Ngươi có thể tính toán tất cả, nhưng ngươi không tính toán được một thứ, đó là cảm xúc của con người, ngươi đã bị nạn nhân cắm sừng, đúng không?”.

………….

“Chiếc điện thoại thứ hai?”

Triệu Trường Sơn, đội trường của đội điều tra hình sự bị sốc, nhìn Tiêu Ngự “Cậu nghi ngờ nạn nhân có hai điện thoại?”

“Đúng vậy”

Tiêu Ngự gật đầu “Qua điều tra của cánh sát từ các nhân viên trong nhà máy, nạn nhân đến thành phố này được nửa năm, có lúc sẽ đi ra ngoài một mình, có lúc qua đêm ở bên ngoài. Cần biết rằng nạn nhân ở thành phố này không có người thân, có ký túc xá tại sao cần ngủ ở bên ngoài? ta nghi ngờ nạn nhân có phụ nữ ở bên ngoài, cụ thể người này có phải bạn gái nạn nhân hay không tôi không rõ, nhưng người phụ nãy nhất định có quan hệ với hung thủ”.

“Đồng thời tôi yêu cầu đội điều tra hính sự kiểm tra lại kỹ lưỡng tất cả các mạng xã hội dùng chứng minh nhân dân của nạn nhân và tất cả số điện thoại”.

“Tôi nghi ngờ, người phụ nữ này có tiền, hoặc là hung thủ có tiền”.

“Điều này tôi có thể nhìn ra từ quần áo của nạn nhân, đồng nghiệp của anh ta phát hiện trong hành lý của anh ta có hai bộ quần áo đắt tiền và một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn, với thu nhập của anh ta, khó có thể mua được, nhưng các đồng nghiệp khác cũng nói nạn nhân bình thường rất tiết kiệm”.

nói đến đây, Tiêu Ngự nhìn đội trưởng đang sững sờ và đắm chìm trong suy tư

“Chỉ cần tìm được người phụ nữ này, chúng ta sẽ tìm ra hung thủ”.