Ba người nhà họ Tiêu đều đang sững người,

Nhìn Kala ngoan ngoãn được Mộc Thanh Vũ ôm trong lòng.

Vẫy đuôi làm nũng với một người lạ gặp mặt lần đầu.

Phải biết rằng, Kala rất hung dữ, ở khu nhà họ là một côn đồ.

Bắt kể là loại chó nào, trước mặt Kala đều phải rùng mình ngoan ngoãn.

Kala từ trước đến nay đều không để người ngoài chạm vào, một chú chó 8 tuổi rất cảnh giác.

Nhưng..

Hôm nay nó lại chủ động đến gần Mộc Thanh Vũ, để nàng ôm nó.

Chuyện gì đang xảy ra?

“Chuyện này chó thành thật hơn”

Tiêu Thắng Quốc hoàn hồn, nói “ Không phải người một nhà, không cho vào cửa”.

Tiêu Ngự thót tim.

Lưu Vân Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộc Thanh Vũ,

Mộc Thanh Vũ mặt đỏ ửng, ngượng ngùng.

Tại sao người nhà này lại đột nhiên kỳ quái vậy?

Bố mẹ Tiêu Ngự đi nấu cơm, nhường không gian lại cho đôi chim cu.

“Vừa nãy sao vậy?”

Mộc Thanh Vũ ôm kala, hỏi biểu cảm kỳ quái Tiêu Ngự.

“Không có gì”

Tiêu Ngự lắc đầu, nói sang vấn đề khác “Bố mẹ tôi không dọa sợ chị?”

“Không có”

Nghĩ nghĩ Mộc Thanh Vũ cười nhẹ “ tôi rất thích”

Cực kỳ thích.

Ở nhà Tiêu Ngự nàng cảm thấy một không khí gia đình ấm áp.

Làm nàng nhớ lại trước khi bố nàng mất, nhà nàng cũng ấm áp như vậy.

“Vậy thị tốt”

Tiêu Ngự gật đầu, Dưới cái nhìn giám thị của bố mẹ anh từ phòng bếp, bọn họ chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục nắm tay.

“....”

Mộc Thanh Vũ cũng thật vô lực, chỉ có thể như con chim nhỏ khép dựa vào lồng ngực Tiêu Ngự.

Lại không phát hiện, động tác của bọn họ rất là tự nhiên.

Thậm chí không cần ám hiệu, giao tiếp hay nhìn họ đều hiểu cần làm gì.

“Khách hàng có quan trọng không?”

Ôm lấy thân hình mêm mại của Mộc thanh vũ, tiêu ngự hỏi

“Tiền lúc nào cũng kiếm được, kiếm không hết”.

Dựa vào người Tiêu Ngự, Mộc Thanh Vũ trêu đùa kala “ nó rât đáng yêu”.

Đáng yêu?

Đấy là nàng chưa nhìn thấy, Kala đánh cho con chó to gấp nó mười mấy lần tơi tả nằm dưới đắt…. Tiêu Ngự ngậm chặt miệng.

Cô gái này sợ là hiểu lầm khái niệm đáng yêu.

Buổi trưa ăn cơm là vào vấn đề chính.

“Thanh Vũ, bố mẹ con làm gì a?”

Đối với câu hỏi của Lưu Vân Thanh, thật khó trả lời.

“Cha con đã chết”

Mộ Thanh Vũ mất mát trả lời “Mẹ con ở nhà, không có công việc”.

“Oh”

Lưu Vân Thanh gật đầu, đưa ánh mắt nhìn chồng.

“Mẹ, mẹ của Thanh Vũ là đồng hương với người”

Tiêu Ngự vừa ăn cơm vừa nói.

“Gì cơ, nói cho ta biết tên, không chừng ta biết”

Lưu Vân Thanh kích động nói.

“Châu Tuyết Lan” Mộc Thanh vũ nói ra ba chữ.

Đột nhiên

Không khí không được đúng lắm.

Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ có thể cảm nhận rõ ràng rằng cặp vợ chồng trước mắt đang sững sờ và chết lặng.

Chuyện gì đã xảy ra?

“Mẹ con…”

Tình lại, Lưu Vân Thanh cao hứng, nhìn chằm chằm Mộc Thanh Vũ hỏi “Mẹ con có phải 18 tuổi mang thai con, 19 tuổi sinh con, cha con là quân nhân chuyển nghề, lớn hơn mẹ con 6 tuổi?”

“Ah?”

Mộc Thanh Vũ ngạc nhiên “ đúng vậy”.

Tiêu Ngự cũng ngạc nhiên.

Lấy trí thông mình của hai người họ, làm sao có thể nghĩ đến chuyện phụ huynh hai nhà có quen biết.

“Con tự nhiên là con gái của Châu Tuyết Lan”

Lưu Vân Thanh mừng rỡ nhìn Mộc Thanh Vũ “Ta với mẹ con chơi với nhau từ bé đến lớn, cũng đã hai mươi mấy năm không gặp. Cái con người độc ác ấy, khi ấy mẹ con mang thai con, mẹ con với cha con bỏ đi… đến cách liên hệ cũng không cho ta”.

Mộc Thanh Vũ “....”

Tiêu Ngự vẻ mặt kỳ quái.

Tại sao lại trùng hợp đến thế, nhầm lẫn không?

Sau đó Lưu Vân Thanh lấy điện thoại Mộc Thanh Vũ, gọi điện cho Châu Tuyết Lan.

Mới nói được hai câu, Lưu Vân Thanh vừa khóc vừa gọi, đã hẹn nhau lập tức gặp mặt.

Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ nhìn nhau.

Cả hai đều nhận thấy sắc mặt của đối phương không được tốt cho lắm.

Đây là dấu hiệu sẽ xảy ra chuyện lớn.

Như dự đoán,

Nửa tiếng sau, Châu Tuyết Lan đến nhà Tiêu Ngự.

Hai vị phu nhân ôm nhau.

Khi bé là bạn chơi, còn là chị em tốt, hai người ôm nhau khóc kinh thiên động địa.

Đến Tiêu Thắng Quốc đứng bên cạnh cũng mắt đỏ hoe.

Nhưng mà…

Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ sởn hết da đầu.

Đợi phụ huynh hai nhà biết được con họ là đang yêu nhau, niềm vui lại nhân đôi.

rất có cảm giác là duyên phận, định mệnh…

Bởi vì quá vui mừng, kích động.

Một người nói: Cho bọn trẻ kết hôn đi?

Người khác: được

Người này nói: Ngày mai?

Người kia nói: Được.

Thánh thần ơi, Tiêu Ngự suýt ngất tại chỗ.

Mộc Thanh Vũ sắc mặt tái mét, không điều chỉnh được.

Cả hai đều điên rồi.

Tại sao có thể tùy tiện quyết định vậy? không hỏi ý kiến họ.

Nhân lúc trưởng bối nói chuyện, hai người đi vào phòng Tiêu Ngự.

“Mau nghĩ cách”

giọng lạnh lùng thường ngày của Mộc Thanh vũ không còn nữa.

“Nghĩ cách?”

Tiêu Ngự trợn tròn mắt, “Mẹ tôi tập qua Wushu, tôi mà nói chữ không không, liền bị mẹ tôi đánh chết”

“Trùng hợp vậy”.

Mộc Thanh Vũ mặt biến trắng “mẹ tôi trước cũng học qua Wushu, cậu nói hai người họ có phải là cùng tập luyện không?”

“....”

Tiêu Ngự chán nản “Chị, nhầm đề tài rồi, hiện giờ hai người đang muốn chúng ta kết hôn”.

Mộc Thanh Vũ khôi phục bình tĩnh, suy nghĩ một lúc “Cậu rất để ý thân phận này sao?”

“uk?”

Tiêu Ngự sửng sốt, bình tĩnh lại “Đúng vậy, không cần quá quan tâm đến nó”

Với lại nêu có thân phận này, sau này Bố mẹ sẽ không giục anh nữa.

Đổi lại lại càng thoải mái, có thể chuyển ra ngoài ở.

Không gian cá nhân càng nhiều hơn.

Chuyện này lợi nhiều hơn.

Mắt Tiêu Ngự và Mộc thanh vũ sáng lên.

Họ có một suy nghĩ táo bạo.

“Vậy Thì…” Tiêu Ngự nhìn Mộ Thanh Vũ.

“Kết hôn đi” Mộc Thanh Vũ cười ngọt ngào.

Hai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu, đồng lòng hợp sức.