Cả một tiếng đồng hồ, Tiêu Ngự luôn ở hiện trường.

Từng góc, ngách của gác xép tầng 6 đều không được bỏ qua.

Tuy nhiên, không tìm thấy gì…………

Không thể nào!

Tiêu ngự cau mày, cuối cùng dừng trước cửa sổ trong hành lang.

Với các kinh nghiệm xử lý vụ án trong quá khứ của anh, chỉ cần kẻ sát nhân để lại bất cứ manh mối nào.

Hiếm khi thoát được mắt anh.

Nhưng hiện trường vụ án này, không có dấu vết của kẻ thứ 5.

Ngoại trừ gia đình 3 người nạn nhân, nghi phạm, chắc chắn còn có kẻ thứ 5.

Khoa học?

Nếu phi khoa học thì thật đáng sợ, khóe miệng Tiêu Ngự giật giật.

nhưng mà…

Người bình thường không tìm ra dấu vết, không có nghĩa là không có cách.

Đôi mắt chim ưng… bắt đầu dùng!

bắt đầu!

Đôi mắt của Tiêu Ngự thay đổi.

Đồng tử co lại, mở ra nhanh chóng, ánh mắt sắc nét lóe ra từ bên trong mắt.

Tầm nhìn đã thay đổi.

Thế giới cũng đã thay đổi.

Tiêu Ngự đã mở ra một thế giới mới, mọi thứ hắn thấy đều thay đổi.

Anh có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, từ hạt bụi trên mặt đất, những sợi tóc còn sót lại trên ghế sô pha, và một số thứ trước đây anh không nhìn thấy…Tiêu Ngự bắt đầu điều tra hiện trường.

Cuối cùng anh dừng trước cửa sổ nằm ở góc gác xép gần trần nhà, nhìn chằm chằm tay nắm cửa.

Màu sắc rất gần với cửa sổ và cửa ra và, từ sàn nhà đến trần nhà đều màu trắng, nhưng màu sắc có hơi khác chút…

Tiêu Ngự ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn xuống điểm này.

Khóe miệng cong lên.

Dường như sét đánh trúng não anh, chia cắt tất cả sương mù.

Hóa ra vào nhà nạn nhân như thế này?

…………….

Không tới nửa giờ, toàn bộ đội đặc nhiệm đã tới nơi, sắc mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Ngự.

“Có mang đồ đến không?”

Tiêu Ngự hỏi Ngưu Minh

“Uk”

Ngưu Minh gật đầu, đưa cho Tiêu Ngự một túi dụng cụ.

Mở túi dụng cụ ra, có găng tay cao su và một số dụng cụ điều tra đặc biệt để điều tra tội phạm.

Mang bao tay vào, Tiêu Ngự lấy ra một cái nhíp, quay lại trước cửa kính trong suốt giữa trần nhà và gác xép.

Sau đó đi đến dấu chấm lạ trên cửa sổ, tay đưa nhíp ra.

Hai đầu nhíp vừa tiếp xúc đến “điểm” Tiêu Ngự nhẹ nhàng kẹp lấy, chậm rãi kéo ra.

Một dây nhựa dài hơn một cm đươc hắn kéo ra…

Mọi người???

Đây là manh mối mà ngươi nói sao?

Đó là lý do ngươi gọi bọn ta đến đây sao?

Mọi người nhìn Tiêu Ngự có chút không đúng, họ cảm thấy bị lừa vậy.

Tiêu Ngự đang trêu bọn họ?

Không, anh vứt cái nhíp và dải nhựa đi.

Cuối xuống, anh nhìn vào cái kia, lỗ kéo cửa…

Kiếp trước, Tiêu Ngự tiếp quản một vụ trộm kỳ lạ.

Vốn dĩ loại vụ án trộm vặt như thế không cần đến anh ra tay.

Trộm loại án nhỏ này lại biến thành án lớn.

Trong vòng hai tháng tên trộm đã gây ra ba mươi vụ án khủng khϊếp, sợ hay không sợ?

Trung bình cứ hai ngày ra một vụ trộm.

Do số tiền liên quan đến vụ án quá lớn, các đơn vị liên quan không xử lý được, vụ án được chuyển đến tay anh.

Tại sao không phá được án?

Không phải chỉ là vụ trộm sao?

Vấn đề là, khi tên trộm chưa bị bắt, không ai biết được làm cách nào mà hắn đột nhập được vào vào nhà để trộm, có thần kỳ không?

Bởi vì có rất nhiều căn nhà bị trộm, cho dù không có người ở nhà, nhưng cửa ra vào và cửa sổ đều được đóng chặt.

Cửa không bị hư hại, hay có dấu vết bị bẻ khoá, nhưng đồ vẫn bị mất.

Vậy làm sao tên trộm vào được nhà?

Một cái dây cộng với một mũi khoan!

Tên trộm lợi dụng mũi khoan trước, khoan lỗ nhỏ trên cửa kính trong suốt giữa trần và đến sàn của ngôi nhà trộm.

Sau đó dùng dây điện để cạy cửa sổ một cách dễ dàng, đột nhập vào nhà thực hiện hành vi trộm cắp.

Tên trộm còn đáng hận nhất, sau khi thực hiện hành vi trộm cắp, hắn dọn sạch mọi dấu vết ra vào của mình, sau đó khôi phục cửa sổ, cửa ra vào như vị trí ban đầu.

Cuối cùng,hắn cắm một dây nhựa cùng màu vào chiếc lỗ hắn đã khoan mà không để lại dấu vết gì.

Phải mất nửa tháng, vụ án mới được Tiêu Ngự phá, dở khóc dở cười.

Về phía tên trộm, hắn phải đưa ngón tay cái ra khen ngợi tên trộm “Lợi hại”

Tiêu Ngự không ngờ rằng, sau khi xuyên việt, ở thế giới này anh lại gặp được kẻ dùng phương pháp tương tự tên trộm kia.

Đứng lên, anh liếc nhìn các đặc vụ trong đội đặc nhiệm, phát hiện họ đều đang bối rối.

Lấy khả năng của bọn ngươi, cho dù tôi giải thích thế nào cũng không hiểu.

Vì vậy tiếp tục bối rối đi!

Sau đó, Tiêu Ngự lấy ra qủa bóng bằng thép trong bao dụng cụ và trình diễn trực tiếp cho các thành viên của đội đặc nhiệm xem, khi mọi người nhìn, Tiêu Ngự đã mở được cánh cửa bị khoá bằng một lỗ nhỏ trên cánh cửa và một sợi dây.

Khuôn mặt mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Không phải vì năng lực phá khoá của Tiêu Ngự.

Mà là Tiêu Ngự đang nói cho họ biết, hung thủ làm thế nào đột nhập vào nhà nạn nhân, mà không để lại bất cừ dấu vết nào.

Từ ban công?

Hoàn hồn, Ngưu Minh đi đến ban công đứng cạnh Tiêu Ngự đang ngước mắt nhìn lên mái che mưa nhìn đầu.

Não của Ngưu Minh điên cuồng chuyển động, và não của anh ấy đã hiện ra một bức tranh.

Đầu tiên hung thử trèo lên nóc nhà, đi từ mái hiên nhà nạn nhân đến ban công, dùng máy khoan mở cửa vào nhà, sau gây án.

Lợi hại!

Ngưu minh nhìn Tiêu Ngự đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp, ngươi là cầm thú sao, vậy ngươi cũng có thể nghĩ đến?

Tiêu Ngự phảng phú như hiểu anh mắt của Ngưu Minh, quay ra cười với hắn.

Thông ca liếm cẩu

Trên thế giới này có chuyện gì không thể phát sinh.

Chỉ có ma cũ mới đối phó được ma cũ.

Đương nhiên, Tiêu Ngự chắc chắn không nhận mình là ma,

Đây là trí tuệ, tìm hiểu một chút?