Cả đội đặc nhiệm nhìn Tiêu Ngự như nhìn người ngoài hành tinh.

Nói đi, cậu đến trái đất làm gì?

Nếu không phải người ngoài hành tinh, đầu của cậu sao lại chưa các suy nghĩ phi lý đến vậy.

Không, cậu không phải não khủng, cậu là não đen.

Cậu có biết không, Khi đó đề cập đến thời gian không khớp, 33h không đủ thời gian chính là cậu.

Sao vậy, cậu hiện tại lại tự đánh mặt mình.

Mọi Người đều đang nhìn Tiêu Ngự, đợi anh đưa ra lời giải thích hợp lý.

Tiêu Ngự cười, không có giải thích.

Muốn đánh vào mặt chính mình sao.

Không phải, chỉ là anh nghĩ đến mấy loại khả năng.

Chuyện này, nếu nói ra thì sẽ làm ngươi nổi da gà.

Cho nên anh cần kiểm tra đã.

………..

Trên đường đi đến nhà giam, Tiêu Ngự nghĩ nghĩ

Xuyên không, bản thân lại đẹp trai như vậy.

Thành thực ăn cơm mềm, làm một mỹ nam hưởng thụ cuộc sống, không tốt sao?

Làm sao phải khổ sở làm nghề này, hàng ngày gϊếŧ chết vô số tế bào não.

Xuyên qua cửa xe, anh ngắm nhìn bầu trời xa.

Nhớ lại mình kiếp trước giơ tay chào lá cở tổ quốc, tuyên thệ

Lời thề năm đó, làm sao quên? sao có thể quên?

Trên khuôn mặt của Tiêu Ngự tràn đầy khí chất, bước vào nhà tù.

…………….

Phòng tạm giam.

Hà Hiểu, hai tay đang bị còng, kích động nhìn Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự mặt lạnh lùng, mở miệng câu đầu tiên làm Hà Hiểu sững người.

“gia đình 3 người của bạn gái cũa của anh, đã bị anh gϊếŧ chết”.

Hà Hiểu “........”

Cả người hắn ngốc trệ.

Mặt nghi hoặc, không hiểu, đủ lại các loại biểu tình.

Tựa như đang nói: anh bị điên rồi sao?

Trong lòng điên cuồng, cảm giác như bị người thân ruột thịt công khai sai lầm trên mạng internet.

Tiêu Ngự nhìn chằm chằm Hà Hiểu, không nhìn mặt đối phương.

Mà chỉ nhìn hai tay Hà Hiểu.

Ban đầu hắn đã phát hiện hai tay Hà Hiểu không đúng.

Đôi tay của Hà Hiểu quá “ổn định”

Khi Tiêu Ngự nói ra câu này, đôi tay “ổn định” bắt đầu run rẩy.

“Qủa nhiên là mày”

Chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn Hà Hiểu đang bị mộng bức, Tiêu Ngự lạnh lùng nói “Có phải thấy rất kỳ lạ, tôi tại sao lại nói anh sát hại cả nhà bạn gái cũ”.

“Tôi không có, không phải tôi, tại sao tôi có thể”

Hoàn hồn lại, Hà Hiểu hét lên giận giữ

Vừa mở miệng đã phủ nhận như pháo tam thanh, Tên tội phạm truy nã ngày xưa…Tiêu Ngự than thở trong lòng.

Anh không hề nói gì nữa, đợi Hà Hiểu bình tĩnh lại.

Qủa nhiên, Hà Hiểu phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Ngự nhưng dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Ngự, đôi mắt ấy như đang yêu cầu một lời giải thích.

“Tôi chỉ có thể nói với anh, anh đã gϊếŧ người, thực hiện vụ thảm sát”

Tiêu Ngự mở miệng nói “Nhưng anh của hiện tại… là vô tội”

WHAT?

Hà Hiểu sững người, mặt đầy chấm hỏi, tam quan của anh ta bị tác động mạnh.

Cái gì mà tôi gϊếŧ người, người là tôi gϊếŧ, nhưng tôi lại vô tội.

Anh trai, anh có thể nói tiếng người không?

“Tôi ngày trược nhìn thấy một vụ án…”

“Không phải gặp, vụ án đó trực tiếp do tôi giải quyết…” Tiêu Ngự tiếp tục:”Vụ án đó rất thú vị, nghi phạm gây ra vụ án đó mắc chứng đa nhân cách, hay còn gọi là chứng dối loạn nhân cách. Mỗi nhân cách của nghi phạm có trải nghiệm, nhận thức, suy nghĩ khác nhau về bản thân, thân thể, môi trường các loại. Điều thú vị là mỗi lần thay đổi nhân cách thường dẫn đến chứng hay quên trầm trọng”.

“Không, không thể đơn giản dùng từ lãng quên để giải thích, có thể nói việc nhân cách này làm, các nhân cách khác hoàn toàn không biết”.

“............”

Hà Hiểu ngây ngốc nhìn Tiêu Ngự.

Ánh mắt của anh ta như nhìn một vị thần tiên.

“Trong vụ án này, nguyên nhân là do trong cơ thể nghi phạm, có một nhân cách cực kỳ thông mình, biếи ŧɦái và độc ác tồn tại.”

Tiêu Ngự nhìn thẳng vào mắt Hà Hiểu “Khi nhân cách này kiểm soát cơ thể nghi phạm, nó đã làm rất nhiều việc mất nhân tính. Chính vì trí nhớ của các nhân cách không được chia sẽ với nhau, nên người chủ nhân của thân thể nghi phạm, không biết rằng cơ thể anh ta đã gϊếŧ vố số người vô tội, ngay cả bản thân chủ nhân chính của cơ thể cũng vô tội. Khi nghi phạm bị bắt, cảnh sát điều tra mới phát hiện ra nghi phạm là loại người biếи ŧɦái đa nhân cách. Dù vậy vẫn là không thể không đem nghi phạm nhốt vào ngục giam, cả đời không thả ra”.

Đúng vậy, loại người này không bị xử bắn, đây là bệnh thần kinh.

Nhưng cả đời sẽ bị giam cầm trong bệnh viện tâm thần.

Không có tự do, mỗi ngày đều bị cưỡng chế trị bệnh, giam cầm trong phòng bệnh.

Mặc dù anh ta vẫn sống, loại trừng phạt này so với bị bắn còn khủng khϊếp hơn.

Cái gì, ngươi nói chủ nhân chính của cơ thể và các tính cách khác không biết gì, vô tội, tất cả đều do nhân cách biếи ŧɦái kia làm?

Vấn đề này lại vui rồi.

Không cần biết có bao nhiêu nhân cách, không phải đều dùng chung một cơ thể sao?

Có phải hay không thân thể này phạm tội?

Không quan tâm là nhân cách nào, không phải ở trong cơ thể này sao?

Nhiều nhân cách, như nhiều linh hồn.

Vậy ngươi dạy ta, làm thế nào gϊếŧ chết một lịnh hồn?

Nếu không gϊếŧ được, xử lý vấn đề này ra sao?

Vạn nhất nhân cách biếи ŧɦái lại chiếm dụng cơ thể, đi gϊếŧ người vậy thì làm sao?

Đây là một vấn đề không thể giải quyết.

Cho nên…

“Tao biết mày có thể nghe thấy tao nói, thậm chí có thể nhìn thấy tao”

Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn Hà Hiểu “Mày không định ra gặp ta sao?”

Hà Hiểu vẻ mặt ngơ ngác, đầy chấm hỏi nhìn Tiêu Ngự, không có bất cứ biến hoá nào.

“Mày cho rằng bản thân làm trời không biết người không hay, tao đang đùa mày?”

Tiêu Ngự trào phúng “Như vậy, hồi nhỏ mày đã từng trị bệnh thần kinh, thực sự đã chữa đượcsao?”

Hà Hiểu biểu tình, đột ngột biến sắc.