“33h là thời gian được ngươi tính toán “

“Cảnh sát bọn tao không tìm được người báo án, là mày tự mình gọi điện báo án đi”

“Mày làm nhiều như vậy là để cảnh sát phát sinh nghi ngờ, nghi ngờ nghi phạm là người khác, làm chủ nhân chính của thân thể diễn vai người vô tội, Không chủ nhân chính của cơ thể này thực sự vô tội. Đến anh ta cũng không biết vụ án này bắt đầu khi nào, là mày nhân cách phụ làm”

“Kết quả sinh trắc nói thật, lại thêm thời gian không chính xác, quả thật anh ta vô tội”

Tiêu Ngự thán “Không thể không thừa nhận, kế hoạch tốt”

“Mọi thứ hoàn hảo”

Khuôn mặt Hà Hiểu đầy màu sắc oán độc, hỏi “Sao mày có thể nhìn ra”

“Vẽ rắn thêm chân”

Tiêu Ngự trào phúng “Mày không nên để lại dấu vân tay của mình ở các hung khí, tao biết mục đích của mày là để cảnh sát cảm giác bị gài bẫy, trêu đùa, khiêu khích”

“Có gì không đúng?”

Hà Hiểu nhíu mày, mắt âm lãnh “Đây có phải là mày tìm thấy lý do trên người tao”

“Đúng vậy, người bình thường đều nghĩ hung thủ đang đùa giỡn, và mày cũng thành công rồi”

Nghĩ lại biểu cảm của các đặc nhiệm đó “Người mà có thể xử lý sạch sẽ dấu vết, đục lỗ đột nhập vào nhà, hàng ngày quét sạch tuyết trên mái nhà lại có thể bất cẩn để lại dấu vân tay sao?”

“Đây không phải lý do” Hà Hiểu lắc đầu.

“Không đủ sao?”

Mắt Tiêu Ngự chuyển động, nhìn đôi tay hắn “Còn nữa tay mày”

‘Tay của tao?”

Hà Hiểu kinh ngạc cuối đầu nhìn bàn tay mình

“Chúng quá ổn định”

Tiêu Ngự biểu cảm kì dị “Chính vì tay mày, làm tao nhớ đến vụ án đa nhân cách. Trong vụ án đó, nghi phạm đa nhân cách kia đồng dạng có đôi tay như vậy, rất ổn định.Chỉ khi bị kết án, tay hắn mới run rẩy”.

Đây là một hiện tượng vô cùng kỳ quái, chỉ xuất hiện ở trên những người đa nhân cách.

Theo như điều tra, người đa nhân cách, mỗi khi nhân cách khác xuất hiên sẽ có một thói quen đại diện nhân cách đó.

Thói quen này được ví như trung khu thần kinh của con người, tăng cường thần kinh cho một bộ phận nào đó trên cơ thể.

Ví dụ như Hà Hiểu, tay của hắn rất vững vàng.

Khi một người giơ tay và xòe năm ngón tay ra, các ngón tay sẽ run và run không kiểm soát được.

Nhưng những người mắc chứng đa nhân cách có thể giữ nguyên ngón tay của họ, điều này thật đáng kinh ngạc.

Anh nhớ rằng kiếp trước có một tác giả trong lĩnh vực y tế đã từng xuất bản một bài báo.

Ở hầu hết các bệnh nhân đa nhân cách, nhân cách chính có đôi tay ổn định.

Khi một người mở bàn tay của mình, duỗi thẳng 5 ngón tay của mình.

Các ngón tay không bị rung..

Hãy cẩn thận..

“Hóa ra là như vậy..”

Khuôn mặt lạnh lùng của Hà Hiểu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn xa xăm vào lòng bàn tay, cười quái dị nhìn Tiêu Ngự ‘Mày đoán ra thì đã làm sao? những chuyện này đều là mày suy luận, không phải là chứng cứ”

Pháp luật quy định, không có bằng chứng, ngươi suy luận không có ý nghĩa gì?

Không có hình ảnh, ngươi là nói gà nói vịt.

Nhanh trí và nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó…Tiêu Ngự biểu cảm phức tạp

Không phải ai cũng đủ điều kiện mắc loại bệnh này.

Những người như vậy, hầu hết có các điểm đặc biệt, có trí thông minh IQ rất cao.

Vì vậy, ngôn từ không thể bịt miệng được tội phạm, mà phải là bằng chứng.

“Bằng chứng?”

Tiêu Ngự lắc lắc đầu “Tao chắc chắn mày đã thực hiện vụ thảm sát, từ những chứng cứ trong quá khứ”

“Cái gì?” Hà Hiểu sửng sốt.

Đột nhiên biểu cảm của hắn thay đổi.

Từ khi vụ án diễn ra, tất cả các chứng cứ đều chỉ về hắn.

Cũng là do hắn cố tình thêm một vài chi tiết không hợp lý, để cảnh sát nhầm tưởng hắn vô tội và có kẻ sát nhân khác.

Tuy nhiên khi hắn được xác định là kẻ sát nhân, còn cần tìm chứng cứ ở đâu nữa.

Các bằng chứng vốn đã đủ.

Tự chuốc lấy thất bại!

“ Đã biết rồi chứ, mày không nên xuất hiện”

Tiêu Ngự chế nhạo “ chỉ cần mày xuất hiện mọi thứ đều kết thúc!”

Nói cách khác, nếu tính cách khác của Hà Hiểu không bao giờ xuất hiện.

Suy luận của Tiêu Ngự không được xác thực, chỉ là nghi ngờ thôi.

Chủ nhân chính của cơ thể vô tội, máy sinh trắc nói dối đã có két quả.

Dù là bên cảnh sát có đầy đủ chứng cứ, cũng khó thể kết tội hắn.

Tuy nhiên, nhân cách tự cho là mình đúng này lại nhảy ra ngoài.

Tự mình tìm chết, còn trách ai

“Vậy thì làm sao?”

Sau khi hiểu rõ, Hà Hiểu vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ “ Cao nhất là bị nhốt lại, không phải chết’

Bệnh tâm thần không bị xử tử, đây là điều hắn dựa vào

“Mới nhìn thấy chó gãy chân, chưa nhìn thấy chó bị chết”

Tiêu Ngự mỉm cười

“Mày cho rằng cái chết là đáng sợ chết?”

“Còn có cái gì đáng sợ hơn cái chết sao?”Hà Hiểu khinh thường.

“Biết cái gì là sống không bằng chết không?”

Tiêu Ngự chế nhạo “ Mỗi ngày mày đều bị nhốt trong một phòng nhỏ, trói lại trên giường bệnh, bị bắt tiêm, uống thuốc và điều trị, không nhìn thấy mặt trời. Loại thống khổ cả về thân thể và tâm hồn, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận? lúc đó mày có thể muốn tự sát, nhưng mà, mày không có cơ hội. Những ngày như thế sẽ đi cùng mày đến hết đời…cho đến khi mày chết tự nhiên.”

“....”

Hà Hiểu sắc mặt tái nhợt, da đầu tê dại, tóc tai rũ rượi.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến hắn rùng mình.

Vẫn không bằng bị đưa đến nơi hành quyết và xử tử, như vậy ít bị trừng phạt hơn.

“Chỉ có ông trời mới biết mày đã làm gì”

Tiêu Ngự đứng lên, nhìn Hà hiểu khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút máu “Ông trời sẽ tha ai?”

Kiếp sau nhất định cần nhớ.

Trời lạnh nên đắp nhiều đất, không có việc không nên chạy linh tinh bên ngoài