Tiêu Ngự không tham công.

Làm cảnh sát cũng không phải để thăng quan phát tài.

Vương Đức Long là anh bắt được, cũng là Quách Cường phát hiện ra.

Nếu không phải khi Quách Cường lái xe phát hiện ra vụ ẩu đã, nói không chừng đã bỏ qua.

Công đầu tiên chắc chắn là Quách Cường, Tiêu Ngự đi theo ăn chút thịt, đội hình sự cũng đi theo uống chút canh.

Hoàn mỹ!

“Huynh đệ, cảm ơn!”

Quách Cường đầu vẫn đang băng bó, mắt nhìn Tiêu Ngự biểu cảm kích động.

Hôm nay có chuyện gì diễn ra, anh ta không có chút chột dạ sao?

Tiêu Ngự đánh tám người, còn anh ta không đánh được ai, còn bị hạ gục.

Có thể nói Tiêu Ngự là nhường cho anh ta!

“Đều là người cùng đội, lại nói anh còn là sư phụ của em” Tiêu Ngự cười trêu.

Thánh nữ, đánh rơi thành quả của mình?

Đều không phải.

Dạo gần đây anh quá nổi bật, điều đó không tốt.

Chuyện này là để cho đồng nghiệp biết anh không ăn một mình.

Tất cả chúng ta đều có phần.

Anh tốt, tôi tốt, mọi người tốt, thế mới là tốt nhất.

Khi họ quay về đội, ánh nhìn của mọi người cho Tiêu Ngự đã khác.

Người đồng nghiệp như thế, ai mà không thích?

Ngay cả một số đội trưởng và thầy hướng dẫn cũng nhìn chằm chằm Tiêu Ngự.

Nhưng cũng có chút lo lắng.

Con rồng này có thể ở trong bãi cạn của đội hình sự bao lâu?

“Vào đảng đi”

Trong phòng làm việc của mình, Triệu Trường Sơn ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Ngự.

“Vâng”

Tiêu Ngự nhức đầu, nhoẻn miêng cười “Trong trường cảnh sát, vì thành tích của tôi tốt, một số giáo sư đã giới thiệu, năm 19 tuổi tôi đã vào đảng, hiện tại tuổi đảng 3 năm”.

Triệu Trường Sơn “….”

Tại sao cần vào đảng?

Vì chức vụ liên quan đến nhau.

Ví dụ như sau khi Tiêu Ngự vào chính thức, vị trí của anh là nhân viên bình thường nhất.

Thực tế đây không phải là chức vụ, chức vụ chính là văn thư (bậc 2).

Thư ký bộ phận cũng là vị trí thấp nhất trong phòng hành chính.

Cao hơn nữa là phó chánh văn phòng, chánh văn phòng, phó phòng, trưởng phòng…

Vài ngày nữa, Tiêu Ngự sẽ đến tỉnh để nhận bằng khen hạng hai.

Không có gì bí mật.

Theo công lao, cảnh hàm của Tiêu Ngự lại được tăng.

Đủ quy cách để leo lên chức vụ giám thị.

Với thành tích xuất sắc của Tiêu Ngự,chỉ cần báo cáo lên nhất định sẽ được thông qua.

Nhưng nếu anh không phải là đảng viên.

Hơ hơ, chuyện gì cũng không cần nghĩ đến.

Thậm chí là đảng viên, nhưng nhiều cán bộ công an vẫn có thể bị kẹt ở vị trí văn thư trong thời gian dài.

Trừ khi được thăng cấp làm giám thị, công lao đủ mới được tăng lên chức nhân viên quản lý.

Không có công lao, không có bằng khen, ngươi không cần phải suy nghĩ về chuyện đó.

Đây là lý do một số cảnh sát có quân hàm cao nhưng chức vụ lại thấp.

Triệu Trường Sơn đã là cảnh sát cả đời và là đội trường đội hình sự.

Chức vụ chỉ là giám đốc sở.

Trước kia có người đã nói qua, nếu muốn lăn lộn trong quan trường thì đừng làm cảnh sát.

Vì cảnh sát là đối tượng khó thăng tiến nhất.

Tất nhiên nếu ngươi có thể liên tục giải quyết các vụ án lớn và quan trọng, lập công nhiều đồng nghĩa thăng chức nhanh.

Vấn đề đến rồi, làm sao có nhiều vụ án lớn như thế cho ngươi phá?

Giả sử có thành phố nào liên tục xuất hiện án lớn, không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Ngươi không dám nghĩ đến!

“Được không, đợi cậu đi tỉnh về, tôi sẽ xin cho cậu chức quản lý”

Triệu Trường Sơn cười nói “Đến lúc đó tạm thời đeo băng nhóm trưởng”.

nhóm trưởng là chức vụ nội bộ của đơn vị phá án, lãnh đạo hai đến ba thành viên.

Trong một số trường hợp các thành viên trong nhóm hợp tác và phối hợp với nhau giải quyết vụ việc.

“Đội trưởng, cảm ơn” Tiêu Ngự nói câu cảm ơn.

Trên thực tế anh không chút nào quan tâm đến chức vụ của mình.

Thật ngu ngốc khi trở thành cảnh sát vì mục đích quan trường?

“Thực ra, khi cậu được phân vào đội của chúng ta, tôi đã rất tò mò”.

Triệu Trường Sơn bày tỏ sự nghi hoặc của mình.

“Tại sao cậu không ở lại văn phòng tỉnh?”

Anh đã kiểm tra thông tin Tiêu Ngự

Biết rằng tên nhóc này khi đang học ở học viện cảnh sát, văn phòng tỉnh đã nhắm tới.

Kết quả là Tiêu Ngự tự mình quyết định không đi.

“Nếu như tôi nói đội hình sự gần nhà tôi, anh tin không?”

Tiêu Ngự nửa đùa nửa thật.

“……….”

Triệu Trường Sơn trầm mặc “Đừng nói đùa”

“Thực ra…”

Tiêu Ngự cũng biết người ta không tin “ước mơ của tôi là bắt sạch tội phạm trên đời, làm thế giới này sạch đẹp hơn”.

Lời này là nói thật.

Triệu Trường Sơn khóe miệng co quắc, đồng thời nói “giấc mộng này hồi trẻ tôi cũng có”

“Hắc hắc” Tiêu Ngự cười.

Đại đội trưởng làm anh cảm thấy đang nói truyện thế giới dưới gầm cầu.

“Quên đi, dù sao lữ đoàn cũng không giữ cậu được lâu”

Triệu Trường Sơn thở dài “Trước khi đi hãy cố gắng để các anh em trong lữ đoàn có cuộc sống thoải mái hơn”

Tiêu Ngự biết rằng Triệu Trường Sơn đúng.

Không phải ngươi muốn là có thể ở lại.

Nhưng trong vòng 1-2 năm anh chưa có kế hoạch dời lữ đoàn.

Chỉ cần anh không tình nguyện, ai cũng không thể sai khiến.