Ngoài lò hỏa táng, ba lão hình sự đang đứng đợi chỉ thị của Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự mặt lạnh, giơ tay nghe điện thoại.

Ai gọi điện tới?

Trong hệ thống cảnh sát có một vị phó văn thư.

Người này anh không quen,lại biết sđt của anh, gọi điện tới.

Trong thời gian điều tra vụ án, có mục đích gì không cần nói cũng biết.

“Xin lỗi, anh trực tiếp gọi điện cho đội trưởng của tôi đi”

Tiêu Ngự lạnh lùng mở miệng “Đại đội trưởng mở miệng, chúng ta lập tức thu đội về”.

Nói xong cúp điện thoại.

Là giám đốc nhà hỏa táng tìm người đi?

Mong muốn cầu cứu mạnh mẽ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng của con người?

Ngươi càng như thế ta càng thích thú.

Nhưng mà…

Một số người như mã QR, không quét thì không biết là vật gì.

Càng không nói ngươi chỉ là văn thư, ngươi là sếp của ta thì sao nào?

Ngày hôm qua Quách Cường nói với hắn vụ án này “Kháng cự lớn”.

Tiêu Ngự đã nghĩ đến nhân quả và chuẩn bị.

Đại đội trưởng sẽ gọi cho hắn sao?

Đừng làm loạn.

Tuy chưa tiếp xúc lâu nhưng Tiêu Ngự biết đại đội trưởng là người thẳng thắn, chính trực, vẫn là người cực kỳ ngay thẳng.

Làm thế nào để miêu tả nó?

Làm người không đủ khéo léo, tính cách có chút mãng phu.

Triệu Trường Sơn tức giận cũng chỉ nói: là anh em đi chém người với ta.

Anh ta giỏi giải quyết các vụ án, nhưng tính kế người lại không thông, lĩnh vực chuyên môn khác nhau.

Nằm ngoài dự đoán của Tiêu Ngự.

Triệu Trường Sơn thực sự gọi cho anh.

“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?” Tiêu Ngự cảm xúc phức tạp.

Tôi đã nhìn lầm anh?

“Yên tâm phá án, có chuyện gì tôi làm đội trưởng sẽ gánh cho cậu, tôi chưa có chết, ai cũng không được đến. cúp máy”.

Triệu Trường Sơn lập tức tắt máy.

Mắt Tiêu Ngự lập tức sáng lên, mắt trong người anh sục sôi.

Anh thích kiểu sếp như thế này, quá bao che cho cấp dưới!

“Anh Lý, đi kiểm tra gã giám đốc này”

Tiêu Ngự quay đầu phân phó một lão hình sự “Biết kiểm tra gì không?”

“Biết” hình sự mở miệng cười, quay đầu đi.

Còn có thể kiểm tra gì?

Nguồn thu nhập, điều kiện sống, số lượng tài sản không rõ nguồn gốc.

Quách Cường và một hình sự khác nhìn nhau mỉm cười.

Gã giám đốc này thực sự sắp chết, cũng cảm nhận được Tiêu Ngự đang rất tức giận.

Bình thường loại điều tra vặt vãnh này hình sẽ không nhúng tay, vì đây là công việc của cảnh sát kinh tế.

Chỉ cần nhúng tay vào, là muốn đè chết ngươi.

Muốn tìm người gây áp lực phải không? Muốn chơi trò cản trở?

Tao sẽ gϊếŧ mày trước, mày còn chơi thế nào nữa?

……………

“Anh Lưu, đem camera kiểm tra hết”

Tiêu Ngự nhìn hình sự khác.

“Ok” hình sự dời đi.

Hai thành viên còn lại của tổ, một là Lý Hâm, 37 tuổi thanh tra cảnh sát cấp 3.

Một người là Lưu Hồng Kiều, 35 tuổi giám thị cấp 1.

Giống như Quách Cường họ đều là lão làng trong đội hình sự với năng lực điều tra vụ án mạnh.

Năng lực của Tiêu Ngự mọi người đều nắm rõ.

Ghép hắn và 3 thành viên có kinh nghiệm thành một nhóm.

Có thể tưởng tượng ra, nhóm này mạnh như thế nào.

Đội cảnh sát hình sự cũng muốn thành lập trong nội bộ một “Nhóm trọng án”, sau này sẽ chuyên phá các vụ án đột xuất và nghiêm trọng trong tương lai.

Cho dù sau này Tiêu Ngự lên tỉnh lĩnh thưởng về không được thăng làm giám thị, không được thành quản lý.

Anh vẫn là nhóm trưởng nhóm này.

Năng lực quá mạnh.

Phân phối xong, Tiêu Ngự và Quách Cường đi một vòng nhà hỏa táng kiểm tra, không phát hiện điểm hoài nghi.

Chuyện này rất không đúng.

Gã giám đốc kia chắc chắn có vấn đề.

Nhân viên ở đây cũng có vấn đề.

Không cần nhắc đến nhà hỏa táng này, vấn đề chắc chắn không thiếu.

Người như thế nào mà khi nhìn thấy cảnh sát sẽ lo sợ?

Không phạm pháp sẽ sợ hãi sao?

Khi không có manh mối nào, Tiêu Ngự sẽ không đưa người đi thẩm vấn.

Không biết đối phương phạm tội gì, hỏi cái gì?

Bước vào khu tang lễ nhỏ của nhà hỏa táng, Tiêu Ngự nhìn thấy nhân viên đang giải thích gì đó với người nhà.

“Rất là xin lỗi, nhà hỏa táng thường đang được sửa chữa, lãnh đạo quyết định thời gian này sẽ sử dụng nhà hỏa táng xanh” nhân viên cười nói.

“Liệu có đắt hơn nhiều không?” một thành viên trong gia đình hỏi.

“Đừng lo lắng, anh không cần phải trả thêm bất cứ chi phí nào,nó được tính như lò hỏa táng thông thường” nhân viên giải thích.

Gia đình đồng ý.

Cuộc trò truyện này rất bình thường, có vấn đề gì vậy?

Tại sao Tiêu Ngự lại để ý nó?

Anh vừa ở trong lò hỏa táng và xem một vụ hỏa táng.

Lò hỏa táng đã hỏng, sao không nhanh chóng sửa chữa?

Sao anh không nhìn thấy nhân viên sửa chữa nào?

Giảm chi phí và cho người nhà sử dụng lò hỏa táng xanh đắt hơn?

Lò hỏa táng có phải là nơi làm việc thiện không?

Những câu hỏi và trả lời dường như hợp lý của nhân viên nhà hỏa táng, lại nhìn đâu cũng bất hợp lý.

Vấn đề ở đâu?

Tiêu Ngự quay lại lò hỏa táng và hỏi một nhân viên

“Lò hỏa táng thông thường đã hỏng bao lâu rồi?”

“Gì?”

Người nhân viên sửng sốt trước câu hỏi này, lo lắng nói:”buổi sáng nay hỏng”

Hỏng buổi sáng nay?

Trùng hợp vậy?

Hỏng thì hỏng rồi, ngươi lo lắng cái gì?

Tiêu Ngự đang định mở miệng hỏi.

Lưu Hồng Kiều người đi lấy camera giám sát lò thiêu quay lại “Thủ trưởng,có vấn đề”

Ừm?

Tiêu Ngự hai mắt sáng, trực tiếp lấy máy tính bảng do anh Lưu đưa.

Mở camera giám sát và xem.