Là linh thảo!Linh thảo không phải thảo dược bình thường.

Thảo dược bình thường cho dù là loại trân quý cũng không có làm Diệp Kiều kích động như vậy! Linh thảo cô thấy là linh thảo hạ cấp, ở giới tu chân không đáng chú ý, chỉ mấy có mấy đệ tử nhỏ luyện khí mới cần.Nhưng bây giờ, ở trong hàng ngàn loại thảo dược bình thường, cây linh thảo này lại là thứ chói mắt nhất, làm Diệp Kiều bắt đầu hi vọng, hi vọng càng đi vào sâu trong rừng thì linh khí càng đậm hơn bên ngoài, bên trong rất có khả năng có linh thảo cao cấp.Có điều Diệp Kiều không bị cao hứng đến choáng váng đầu óc, kỳ ngộ và mạo hiểm cùng tồn tại với nhau.

Trong rừng có chỗ tốt nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng, ít nhất với cô bây giờ, một người thường mà nói thực sự rất nguy hiểm.

Dưới tình huống không chuẩn bị đầy đủ cô sẽ không đi vào, huống chi mặc dù linh thảo trước mắt chỉ là cấp thấp, nhưng dùng để hỗ trợ dẫn khí nhập thể là đủ rồi.Chờ đến khi cô có thể tu luyện linh lực rồi tính mới tính đến chuyện đi vào rừng, ít nhất lúc đó cũng có năng lực tự bảo vệ mình.Có điều linh thảo trước mắt, Diệp Kiều không thể mang về được.

Không gian bị đóng, hộp chuyên dùng đựng linh thảo cũng không có.

Linh thảo một khi rời khỏi đất sẽ dần dần mất linh lực, héo khô, trừ phi Diệp Kiều về nhà luyện ra được hộp chuyên dụng ngay lập tức, nhưng chuyện này là chuyện không thể nào.Chưa kể linh thảo không thể dùng trực tiếp mà phải phối với mấy loại dược khác, huống chi ở nhà còn có Cố Trăn.


Diệp Kiều nào dám có động tác lớn như thế.

Sau khi dẫn khí nhập thể, bước đầu tiên vào tu tiên chính là cơ thể sẽ bài tiết ra tạp chết, cả người cho dù là cơ thể hay khí chất đều biến hóa.

Mấy biến hóa này không làm Cố Trăn nghi ngờ mới lạ.Xem ra chỉ có thể chờ Cố Trăn đi thì mới có thể dẫn khí nhập thể.

Còn bây giờ đang dưới mí mắt người ta, cô phải yên phận, làm một em gái ngoan, để Cố Trăn thay đổi cách nhìn của mình về cô.Dù Diệp Kiều biết hết nội dung trong sách, cô cũng không có tính toán trộn lẫn làm trung gian cho nam chính và nữ chính, nhưng không ảnh hưởng gì đến mưu tính của cô.

Cố Trăn là nam chính trong sách, cho dù chỉ là một người phàm, nhưng vận khí và năng lực đều rất mạnh, sau này thành tự phi phàm chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết, ôm cái đùi này chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.Linh thảo không thể mang về, trước mắt cô cũng không có năng lực bố trí trận pháp cấp cao.


Chỉ có thể lấy chút đá và cây cỏ bố trí một trận pháp đơn giản phòng ngừa thợ săn và thú rừng không biết rõ tình hình phá hủy linh thảo.

Chờ khi nào cô cần sẽ đến lấy.Bố trí trận pháp xong, Diệp Kiều cảm thấy thời gian sắp tối, liền cầm gà đã săn lên vác cái sọt trên lưng về nhà.

Trên đường còn gặp được một bụi nấm, sau khi phân rõ không có độc cô liền hái hết, gói kỹ đặt vào trong gùi chung với thảo dược.Tuy thu hoạch không nhiều nhưng cũng xem như tạm được.

Trên mặt Diệp Kiều hơi vui vẻ.

Nhìn sắc trời không còn sớm, ngắt nấm làm trễ thời gian không ít, phải nhanh chóng ra khỏi rừng mới được, nghĩ thế cô càng tăng nhanh tốc độ dưới chân.Đi được một đoạn khoảng hơn mười phút, Diệp Kiều ngừng bước, cẩn thận nghe tiếng động xung quanh.

Lông mày hơi nhíu lại, cô cho rằng bản thân nhạy cảm, hiện tại xem ra có gì đi theo cô thật.

Khó trách dọc đường cô luôn cảm thấy có thứ gì đó theo dõi mình..