Sau khi Diệp Kiều lật xem ký ức linh hồn của thế giới khác xong thì cô liền thở dài một hơi.

Tục ngữ nói đúng lắm, không tìm chết thì sẽ không phải chết! Diệp Kiều cảm thấy mẹ ruột tác giả có ác ý rất sâu sắc đối với nữ phụ làm bia đỡ đạn như chủ nhân của cơ thể này.

Có điều vẫn may là cốt truyện này chỉ vừa mới bắt đầu, hết thảy mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được.Khoảng thời gian này đang là lúc đối tượng mà Cố Trăn đã yêu đương trước kia - Từ Điềm Điềm tới tìm Diệp Kiều.

Vốn dĩ Diệp Kiều vừa mất đi người mẹ, hai mẹ con họ luôn sống nương tựa vào nhau nên trong lòng cô cực kỳ đau khổ.

Cô không ngờ người duy nhất có thể chăm sóc mình sau này là Cố Trăn cũng không còn tin cậy vào nữa.


Cô bị kí.ch thích, lại bị cô nàng cùng thôn là Hà Quế Hương châm ngòi xúi giục.

Dưới sự tức giận, cô cố ý náo loạn đòi thắt cổ tự vẫn.

Vốn cô chỉ định uy hiếp Cố Trăn để Cố Trăn đưa cô vào quân đội, không ngờ giữ dây không chặt nên không may thắt cổ chết thật, tiện đường để Diệp Kiều đoạt lấy cơ thể của thế giới khác này.Haiz, cô gái nông thôn này đúng là vừa ngu ngốc vừa yếu ớt.

Diệp Kiều ngồi dậy sờ vào cái cổ vẫn còn có chút đau nhói.

Lúc trước chút đau đớn này với cô không là gì cả, đến đan dược cũng không cần, chỉ cần một thuật chữa trị là có thể khôi phục như lúc ban đầu ngay.

Nhưng đáng tiếc, cơ thể này vẫn chưa được tu luyện linh lực, hơn nữa bên trong cơ thể quá mức yếu ớt.

Đã vậy, thế giới này không thể so với Đại lục tu chân của trước kia, linh khí ở đây hết sức thưa thớt, dẫn khí nhập thể cũng không dễ dàng chứ đừng nói đến mấy thứ hao phí linh lực.Diệp Kiều lại thở dài thêm lần nữa.

Nhưng cô có thể sống sót được cũng đã là ông trời thương xót cho cô lắm rồi, mấy thứ khác sau này từ từ rồi tính vậy.


Cũng may tuy rằng thế giới này linh khí bị loãng nhưng dù sao cũng có linh khí, không đến mức hoàn toàn trở thành một người thường.Tục ngữ nói đúng thật, muỗi có nhỏ đến mấy thì cũng là thịt, mà trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là lấp đầy bụng trước đã.

Đừng để cô vừa mượn cái cơ thể này sống lại mà kết quả lại bị đói chết lần nữa.Diệp Kiều gắng sức bò dậy khỏi giường, tay chân cô không còn chút sức lực, chân mềm như bông đạp lên mặt đất.

Diệp Kiều đứng không vững liền ngã nhào xuống đất, cô còn chưa kịp bò dậy thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động.Hình như cửa ở ngoài sân đã bị người nào đó mở ra, sau đó thì có một người bước vào.

Tiếng bước chân của người đó trầm ổn, có lực, rất có tiết tấu, cô đoán người tới là người đã chịu huấn luyện đặc biệt.

Hơn nữa, tốc độ di chuyển của người đó khá nhanh, rõ ràng khi người đó đi đến chỗ cô thì có vẻ rất nôn nóng.Diệp Kiều đã gần như đoán được thân phận của người vừa đến.

Theo những thông tin mà cô phán đoán, người tới chắc chắn là anh trai chủ nhân của cơ thể này, nói đúng hơn thì chính là chồng chủ nhân của cơ thể này, Cố Trăn.Lúc này anh tới thì có hơi vội.

Nếu như tính toán thời gian thì chắc hẳn khi anh vừa nhận được thông báo của thôn thì liền gấp gáp trở về.


Nhưng Diệp Kiều chỉ vừa mới tiếp nhận cơ thể này, trong lúc nhất thời cô vẫn chưa chuẩn bị làm sao để đối mặt với người đàn ông này, nhất là sau khi chủ nhân của cơ thể này còn làm ra việc ngu xuẩn như vậy.

Cô vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch ứng phó cho thỏa đáng.Trong lòng Diệp Kiều thầm than, trong đầu bất giác hiện ra một đoạn lời dẫn trong sách:“Cố Trăn chấp hành xong nhiệm vụ mới về, còn chưa kịp xử lý xong miệng vết thương trên người thì đã nhận được tin báo từ trong thôn.

Sau khi biết tin về Diệp Kiều, anh bất chấp những chuyện khác, vội vàng báo cáo với quân đội rồi chạy suốt đêm về thôn Phương Lâm, sợ Diệp Kiều sẽ xảy ra chuyện.

Đây là người thân duy nhất trên đời này của anh, cho dù xuất phát từ tình cảm hay là trách nhiệm, anh đều không cho phép Diệp Kiều xảy ra chuyện!".