Chuyện cô làm đã thể hiện rất rõ ràng, chủ ý là muốn ngăn chặn tất cả nguồn phát sinh ám muội.
Diệp Lăng Phong chỉ biết cười khổ: “Hiện giờ tôi vẫn đang độc thân, chưa có bạn gái, vậy nên chiếc xe này cũng chưa có nữ chủ nhân nào cả.”
“Sớm muộn gì thì cũng sẽ có thôi." Tô Cẩm Tinh nói: “Tổng giám đốc Diệp, tôi đã suy nghĩ rồi, lần này Tiểu Dương đã trở lại, sau này chắc tôi sẽ không còn làm phiền anh nhiều nữa.”
Diệp Lăng Phong hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Không lẽ cô định một mình nuôi lớn Tiểu Dương hay sao? Cơ thể cô có chống đỡ nổi không?”
Tô Cẩm Tinh nói: “… Dù sao thì ở giai đoạn hiện tại tế bào ung thư trong cơ thể tôi không còn di căn nữa.

Vả lại tôi có cảm giác mấy ngày gần đây cơ thể tôi tốt lên nhiều rồi.

Từ nhỏ tới lớn tôi đã không ở bên làm bạn với Tiểu Dương được, vậy nên tôi cảm thấy bản thân mắc nợ thằng bé rất nhiều, nên muốn ở bên bù đắp cho nó.”
Diệp Lăng Phong khẽ gật đầu: “Tôi có thể hiểu được tấm lòng của người làm mẹ như cô, nhưng một mình chăm sóc cả hai đứa cùng lúc như vậy thì thật sự là rất vất vả đó.”
“… Tôi sẽ cố gắng."
Diệp Lăng Phong cười khổ: “Xem ra tôi phải rút lại những lời vừa nói lúc nãy, tuy bề ngoài cô thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn nhưng thực chất bên trong cô vẫn là cô gái nhỏ quật cường không biết bỏ cuộc là gì thôi.”
“… Vậy sao?"
“Đúng, là vậy đó…" Diệp Lăng Phong nói chắc nịch: “Cẩm Tinh, cô thật sự không cần phải chèn ép bản thân quá mức như vậy đâu.

Cô biết không, cô là cô gái đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình nhất mà tôi từng gặp đấy.”

Câu nói này nghe hơi quen quen, giống như là cô đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Tô Cẩm Tinh hồi tưởng lại quá khứ, đúng rồi, chính là vị bác sĩ đã tiêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ rụng trứng cho cô.
Cô ấy cũng đã từng nói một câu giống hệt vậy với cô.
Khi đó, căn bệnh ung thư dường như đã phá hủy đi hy vọng duy nhất của cô, thượng đế giống như một đứa trẻ ham chơi, luôn muốn đùa giỡn với con người, hại người ta lăn qua lộn lại với số phận hết lần này tới lần khác.
Để cô dính vào căn bệnh ung thư quái ác, nhưng lại không cho cô chết luôn lúc ấy.

Bây giờ ổ bệnh trên người cô đã được cắt bỏ, cơ thể cô cũng tốt dần lên theo từng ngày, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi đã có thể biến một người từ mất hết hy vọng sống trở thành người không thể chết được.
Tô Cẩm Tinh cười khổ một tiếng.
“Cười cái gì vậy?"
Tô Cẩm Tinh trả lời: “Cười cho một số kiếp vô thường, cười cho một đời người hài hước.”
“Cô nói chuyện bình thường cũng nên thơ vậy sao, các nhà nghệ thuật giống như cô đều khéo ăn khéo nói, mở miệng là cả một trời văn thơ như vậy sao?"
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến nhà nghệ thuật cả.”
“Vậy thì liên quan tới cái gì chứ? Học giỏi ngữ văn à?"
“Đó là kinh nghiệm, là sự từng trải…" Cô nói tiếp: “Khi anh trải qua một cuộc đời chẳng khác gì chuyến đi tàu lượn siêu tốc, thì có lẽ trong lời nói của anh còn đậm chất thơ hơn tôi nữa đấy.”
Diệp Lăng Phong và Tiểu Dương nghỉ tại khách sạn Hilton ở phía tây thành phố.
Mà khách sạn lớn Dung Thành nằm ở phía đông của thành phố, dường như phải đi khắp toàn bộ thành phố H vậy.
Khoảng nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn Hilton, Diệp Lăng Phong bước xuống xe và thể hiện mình là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, anh ta giúp cô mở cửa xe, thậm chí còn lót tay ở phần đầu xe vì sợ cô sẽ bị đụng đầu.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, việc của một người đàn ông chính là chăm sóc những cô gái đẹp và thùy mị như này mà, đây vốn là nhiệm vụ của chúng tôi."
Diệp Lăng Phong đưa chìa khóa xe cho một nhân viên tạp vụ ở đó, nhờ anh ta đỗ xe giúp.
Nhưng không may, anh ta lại là nhân viên mới tới đây làm chưa lâu, lúc khởi động xe không cẩn thận đạp nhầm chân ga, khiến xe lao vụt về phía Tô Cẩm Tinh.
“Cẩn thận!”
Cả người đi đường và bảo vệ đứng đó ai cũng sợ xanh mặt, lớn tiếng nhắc nhở.
Tô Cẩm Tinh còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Lăng Phong đột nhiên lao thẳng về phía cô, kéo cô sang một bên rồi cả hai cùng ngã xuống.
Cô vô thức ôm chặt đứa bé trong lồng ngực mình để bảo vệ nó hết mức có thể, chuẩn bị sẵn tâm thế khi ngã xuống đất và một nỗi đau thấu tận tâm can.

Nhưng mà, mọi việc lại diễn ra không giống với tưởng tượng của cô, đó là cô không hề cảm thấy có cơn đau nào truyền đến cả.
Diệp Lăng Phong đã dùng thân thể của mình để làm đệm lót cho mẹ con cô, giờ anh ta đau đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch rồi.
“Tổng giám đốc Diệp…"
Lúc này, những người có mặt vội vàng chạy tới đỡ hai người họ dậy.
“Hai người không sao đó chứ?"
“Có sao không vậy, có thấy không ổn chỗ nào không?"
Tay nhân viên phụ trách lái xe ban nãy đã dừng xe lại, anh ta vội vàng chạy tới xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây làm nên chưa quen lắm, thực sự xin lỗi hai người.


Cầu xin mọi người đừng nói chuyện này với giám đốc, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất…”
Diệp Lăng Phong được người ta đỡ dậy, việc đầu tiên anh ta quan tâm chính là kiểm tra xem Tô Cẩm Tinh có bị làm sao không, anh ta nhìn cô hỏi với nét mặt quan tâm: “Cẩm Tinh, cô không sao chứ?”
Tô Cẩm Tinh nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta thì cảm thấy hơi áy náy, cô nói: “Tôi không sao, còn tổng giám đốc Diệp thì sao, anh có đau ở đâu không?”
“… Phần cánh tay tôi có hơi đau một chút, hình như là do vừa rồi đã đụng trúng vào cái gì đó…"
Tô Cẩm Tinh vô thức giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh ta, sốt sắng hỏi: “Hay là chúng ta tới bệnh viện kiểm tra xem sao, phải chụp phim mới biết được?”
Diệp Lăng Phong còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên, một giọng nói quen thuộc bỗng truyền đến ở một nơi cách chỗ hai người không xa: “Các người đang làm gì vậy?”
Một cánh tay dùng lực lớn đẩy đám người đang đứng vây quanh đó ra, người cuối cùng bị đẩy ra không phải ai khác mà chính là Diệp Lăng Phong, người đàn ông đó trợn mắt nhìn anh ta nói: “Tưởng là ai, hóa ra là luật sư à.

Sao hả? Nhận nhiều vụ kiện ly hôn quá nên giờ đầu bị hỏng rồi à, còn dám đưa vợ người khác tới khách sạn thuê phòng sao?”
Sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật mới khiến Tô Cẩm Tinh có hơi ngạc nhiên, sao lại gặp anh ở chỗ này được chứ?
Cô tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: “Tiêu Cận Ngôn, sao anh lại ở đây hả?”
“Tại sao anh lại không thể ở đây?" Trong mắt Tiêu Cận Ngôn hiện lên sự thù địch: “Nếu hôm nay anh không có mặt ở đây thì làm sao biết được người đàn ông này có động cơ không trong sáng chứ?”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, giận dữ nói: “Tổng giám đốc Diệp là bạn của tôi! Tôi nhớ là mình đã nói với anh về vấn đề này rất nhiều lần rồi!”
“Bạn bè sao? Cùng tới khách sạn thuê phòng với nhau mà gọi là bạn à?"
“Tiêu Cận Ngôn, anh không thể lý trí hơn chút được à? Cứ tới khách sạn là phải thuê phòng ở với nhau sao? Tôi vẫn còn đang bế con trên tay đây này! Không lẽ trong mắt anh tôi là loại phụ nữ dễ dãi tùy tiện như vậy sao?"
Tiêu Cận Ngôn vừa mới khí thế hùng hồn, bỗng dưng lại trở nên lúng túng, anh nặng nề nói một câu: “Cẩm Tinh, anh không có ý đó…”
“Vậy thì anh có ý gì?"
“Chỉ là anh…"
“Anh theo dõi tôi? Đúng không hả?" Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn quanh, quả nhiên là có chiếc Porsche của anh đỗ cách đó không xa, cô nói: “Hay là, chủ tịch Tiêu tới đây để thuê phòng?”
Khi đối mặt với Tô Cẩm Tinh, Tiêu Cận Ngôn luôn có cảm giác cơn tức giận trong anh không có cách nào bùng nổ.
“… Anh chỉ muốn xem xem, người mà em cứ khăng khăng đòi đi theo kia rốt cuộc là ai.

Trước đó nói là Lục Tước, mà anh cũng luôn nghĩ người đó là Lục Tước, nhưng tự dưng hôm nay lại thấy em lên xe với người này, hơn nữa còn tới khách sạn, nên anh có hơi… có hơi mất khống chế một chút.”
Người tới tụ tập trước cửa khách sạn càng ngày càng nhiều.
Tô Cẩm Tinh không muốn chuyện của mình trở thành đề tài bàn tán vào lúc rảnh rỗi của đám người này.

Hơn nữa cô càng ghét việc bị cả đống người vây lại xem như đi tham quan vườn bách thú như vậy, cô nói: “Tôi có việc, tôi đi trước, anh không cần phải đi theo tôi nữa.”
Tiêu Cận Ngôn lại bước thêm một bước, chặn đường không cho cô đi về phía Diệp Lăng Phong, hỏi: “Em tới khách sạn làm gì?”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh hết."
“Có liên quan, em là con gái chân yếu tay mềm, hơn nữa giờ em vẫn chưa khỏe hẳn, anh sợ em xảy ra chuyện."
Tô Cẩm Tinh cười khẩy: “Tiêu Cận Ngôn, ngoài những thiệt thòi mà anh liên tục gây ra cho tôi, thì còn ai có thể khiến tôi đau khổ hơn được chứ?”
“Cẩm Tinh…"
“Thôi bỏ đi, tôi không có thời gian để nhiều lời với anh.


Thời hạn hòa giải ly hôn là ba mươi ngày, ba mươi ngày sau chúng ta sẽ cùng đi làm thủ tục.

Nếu lúc đó anh không tới, tôi sẽ đơn phương yêu cầu ly hôn, cứ vậy mà làm, anh đi thong thả, xin phép không tiễn."
Tô Cẩm Tinh vòng qua anh, đi thẳng về phía Diệp Lăng Phong, nhìn anh ta với vẻ mặt có hơi áy náy, cô nói: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc Diệp, để anh chê cười rồi.”
Diệp Lăng Phong trầm lặng đáp lại một câu: “Không sao đâu, đi thôi.”
“Nhưng mà cánh tay anh thật sự không sao đó chứ?"
“Chắc không ảnh hưởng gì đến xương cốt đâu, chỉ là mấy vết bầm tím thông thường thôi mà, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi thôi."
“… Hay là cứ đi kiểm tra cho chắc, nếu không tôi không thể yên tâm được đâu, anh vì cứu tôi nên mới bị thương như vậy, tiền thuốc men cứ để tôi lo."
Diệp Lăng Phong cười khổ: “Tôi bị thương, cô chỉ có thể nghĩ tới tiền thuốc men thôi sao?”
“Nếu không thì còn chuyện gì chứ?" Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Hay là tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần? Phí tổn thất công việc? Tất cả đều được hết, tôi tình nguyện bồi thường.”
“… Không cần, chúng ta đi thôi."
“Tổng giám đốc Diệp, tôi không hiểu nhiều về luật pháp, nếu còn bất kỳ khoản phí nào khác thì anh cứ nói thẳng với tôi là được, tôi nhất định sẽ trả đủ mà."
Diệp Lăng Phong cau mày, bất lực nói: “Cô thật là…”
Có lúc thì tinh tế đến lạ, nhưng có lúc lại ngốc nghếch và tiếp thu chậm đến đáng sợ.
Nhưng có lẽ đây chính là bản chất của một con người, người mà mình để ý thì sẽ nhìn bao quát mọi mặt và vô cùng chu đáo tỉ mỉ, nhưng đối với người mà không để ý đến thì chỉ nghĩ đến chuyện bồi thường.
“Đúng rồi, vừa nãy Tiêu Cận Ngôn có nhắc đến Lục Tước… người đó là ai vậy? Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc đến người này?"
“… Một người bạn thôi."
“Bạn sao?"
“Ừ, một người bạn rất rất quan trọng với tôi."
Hai người đứng yên trước cửa thang máy, chờ thang máy chạy tới.
Không khí bỗng trở nên trầm mặc, trong lòng mỗi người đều cất giấu một tâm tư riêng.
Diệp Lăng Phong không ngốc, thái độ của Tô Cẩm Tinh khi cô nhắc tới Lục Tước… thực sự rất không bình thường.
Còn Tô Cẩm Tinh, cô đang nhớ tới một chuyện.
Cô không hiểu tại sao, cũng không biết vì lý do gì mà vừa nhìn thấy tin nhắn của anh, trái tim vốn đang treo lơ lửng của cô bỗng bình tĩnh trở lại.
[Em vẫn ổn, không sao cả.]
[Được, đêm nay chờ anh, anh sẽ tới chỗ em.].