“…Nguyên nhân là gì?”
“Cậu nghĩ xem, anh trai của Tiêu Cận Ngôn là anh em ruột với anh ta, nhưng vì anh ta mắc bệnh thần kinh nên bị bố mẹ bỏ rơi.

Bao nhiêu năm nay, họ chỉ nuôi dưỡng Tiêu xấu xa như là đứa con duy nhất của mình, giống như đã quên mất đứa con kia vậy.

Chắc chắn là anh ta muốn giành lại phần tài sản vốn dĩ phải thuộc về mình từ tay Tiêu Cận Ngôn.”
Tô Cẩm Tinh khẽ nhíu mày theo bản năng: “… Anh em không hòa thuận ư? Nhưng tiên sinh không phải là người thiếu tiền.”
“Đây là vấn đề tiền bạc sao? Đây là không tranh màn thầu chỉ tranh khẩu khí.” Hà Hiểu Hiểu nói rất chắc chắn: “Bây giờ trong đầu tớ đang hình dung ra cuộc đời của anh ta, còn nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi, ngày ngày đều nhìn thấy em trai vô cùng phong độ xuất hiện trên ti vi và báo chí, còn cưới người con gái mà anh ta yêu thương là cậu.

Trước kia anh ta không có khả năng nên chỉ có thể giành lại phần tài sản vốn dĩ thuộc về anh ta.

Cái gì cũng nhường hết thì chắc chắn trong lòng rất khó chịu.

Bây giờ thì hay rồi, cậu sắp ly hôn với Tiêu xấu xa, anh ta cũng đã có đủ năng lực nên đây chính là thời điểm để báo thù.”
“… Là vậy sao?”
“Chắc chắn là như vậy!” Hà Hiểu Hiểu giống như là đã phát hiện ra một vùng đất mới vậy, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, khuyên nhủ: “Cẩm Tinh, có những điều Lục Tước nói với tớ mà tớ cho là rất đúng.

Cuộc sống chính là không ngừng chia ly và sau đó là không ngừng gặp gỡ.


Đôi khi không cần thiết phải quá cố chấp về quá khứ mà hãy sống với hiện tại, chỉ cần vui vẻ là được.”
Tô Cẩm Tinh hơi bĩu môi: “Anh ta nói với cậu những lời này à?”
“Đúng vậy.” Hà Hiểu Hiểu nói: “Tớ luôn cho rằng anh ta còn biết nhiều hơn thế, nhưng anh ta lại không có ý định nói thẳng, mỗi lần tớ ép hỏi quá thì anh ta mới miễn cưỡng nhả ra một ít tin tức.

Tớ thật sự nghi ngờ anh ta cố ý đào một cái hố cho tớ nhảy xuống đó.”
Tô Cẩm Tinh thì thầm: “Hiểu Hiểu, tớ thật sự rất hâm mộ cậu.”
“Hâm mộ tớ?” Hà Hiểu Hiểu lập tức cao giọng: “Cậu hâm mộ tớ cái gì chứ? Cậu cũng biết Lục Tước vẫn luôn là một con cáo già mà.

Cậu cũng biết người này quá đáng bao nhiêu…”
Nghe Hà Hiểu Hiểu cằn nhằn với cô về sự quá đáng của Lục Tước, Tô Cẩm Tinh càng nghe càng thấy bình yên.
Sự quá đáng mà Hà Hiểu Hiểu nói chẳng qua là toàn bộ âm mưu của Lục Tước.

Cô ấy làm thư ký của anh ta, ngày nào cũng phải theo anh ta đi làm, khi tan làm còn không được thả lỏng, không đề cập đến tin tức của tiên sinh lại mà bảo cô ấy đi siêu thị, về nhà nấu cơm, xem tivi cùng nhau rồi buổi tối ôm nhau ngủ.
“Đều là một âm mưu.” Hà Hiểu Hiểu tức giận nói: “Cẩm Tinh, nói cho tớ nghe cậu còn muốn biết gì nữa, mấy ngày nay tớ sẽ nhanh chóng moi tin từ miệng Lục Tước.

Đợi đến khi bà đây biết được tin tức mà mình muốn biết thì việc đầu tiên là thoát khỏi móng vuốt của anh ta.

Từ nay về sau trời cao mặc sức chim bay, không ai có thể khống chế được bà nữa.”
Hà Hiểu Hiểu rất khao khát tự do.
Lục Tước lại mong mỏi hơi ấm đoàn tụ sau thời gian dài xa cách.
Họ giống như kiểu gặp đúng người nhưng không đúng thời điểm.
Vậy cô và Tiêu Cận Ngôn thì sao?
Tình yêu kéo dài suốt mười năm đã chiếm gần hết cuộc đời của cô, là người sai hay thời gian mười năm này đã sai?
Trước thời khắc cuối cùng, ai có thể nói rõ ràng được chứ.
Hà Hiểu Hiểu ngốc, nhưng cô ấy vẫn hiểu được ý đồ của Lục Tước.
Từ lâu Lục Tước đã biết Hà Hiểu Hiểu quay lại với anh ta là vì mục đích riêng của mình, chỉ để hỏi thăm tin tức của tiên sinh.

Anh ta nói như vậy, thật ra là mượn lời của Hà Hiểu Hiểu để nói với cô rằng hãy tập trung vào cuộc sống hiện tại, đừng để ý đến những điều gì khác.
Nếu ngay cả Lục Tước cũng nói vậy, thì quá khứ của tiên sinh thực sự là một câu chuyện không vui.
“Cô Tô, đến giờ ăn rồi.”
Trong nhà bếp, má Phúc đã nấu xong món hoành thánh nhỏ.
Mặc dù Tiểu Dương còn nhỏ, không ai dạy cậu nhưng ngay từ khi còn nhỏ cậu đã biết giúp má Phúc bưng đồ ăn rồi.
Nhưng vì cậu còn quá nhỏ, má Phúc không dám cho cậu bưng đồ ăn nóng hổi vừa mới lấy ra khỏi nồi, vì sợ rằng sẽ làm cậu bị bỏng.
Thế là Tiểu Dương nhảy dựng lên tìm mẹ: “Mẹ, hôm nay bố vẫn sẽ về rất muộn sao?”
“… Có lẽ là vậy.”
“Ồ, con rất muốn dùng bữa với bố…”

Tô Cẩm Tinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đi tới nhà ăn, dịu dàng nói: “Nhất định sẽ có cơ hội.”
Ăn xong trời vẫn còn chưa tối.
Tâm trạng của hai mẹ con rất giống nhau, cả hai đều mong chờ một người về nhà.
Má Phúc nói: “Cô Tô, cô có thể dẫn Tiểu Dương đi dạo ở dưới lầu để thời gian trôi qua nhanh hơn, trời tối tiên sinh sẽ về.”
Ngay cả má Phúc cũng nhận ra điều đó ư?
Tô Cẩm Tinh hơi đỏ mặt: “Tôi… không phải đang đợi anh ấy.”
Má Phúc cười khúc khích: “Cô Tô không cần phải ngại.

Tình cảm của cô với tiên sinh tốt như vậy, nhớ cậu ấy là chuyện bình thường.

Chắc là tiên sinh cũng rất nhớ cô, có lẽ lúc này cũng đang trên đường về nhà rồi.”
Nói đến đây, Tô Cẩm Tinh chợt cảm thấy hơi lo lắng.
Cô lướt điện thoại và gửi một tin nhắn cho tiên sinh: [Lái xe cẩn thận.]ư
Tít tít tít.
[Hoành thánh nhỏ có ngon không?]
[Anh biết tụi em ăn hoành thánh nhỏ cho bữa tối à? Là anh kêu má Phúc làm à?]
[Tay nghề của bà ấy không giống với thím Phúc trước kia, khẩu vị cũng không giống lắm, ăn có quen không?]
[Ăn quen mà, ngon lắm.]
[Vậy thì tốt.]
[Tiên sinh, thời tiết đang lạnh dần, trời tối rồi.]
[Rồi sau đó?]
[Sau đó em sẽ được gặp anh sớm hơn.]
Lần này, anh không trả lời ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên cô viết tin nhắn đầy tình cảm như thế này với tiên sinh nên mặt hơi ửng đỏ.
Mặt anh cũng hơi đỏ.
Không biết tiên sinh sẽ trả lời như thế nào?
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy có tin nhắn nào đến.
Tô Cẩm Tinh chợt cảm thấy hơi lo lắng, có lẽ nào tiên sinh cho rằng cô quá chủ động?
Nhưng… cô chủ động thì anh nên vui mới phải, tại sao không trả lời tin nhắn chứ?
Reng reng reng.
Chuông điện thoại reo, là tiên sinh.
Lập tức Tô Cẩm Tinh nghe máy: “A lô?”
“Cẩm Tinh…”
“Ừ, sao vậy? Sao lâu thế mà không trả lời tin nhắn, làm em tưởng anh không thích những lời nói kiểu như vậy…”
“Tại sao anh lại không thích chứ?” Anh thở dài hài lòng: “Anh chỉ là… sau khi đọc được tin nhắn của em mà khi gõ chữ cũng run tay.”
“…”
“Anh gõ cứ bị sai, xóa đi gõ lại, cuối cùng không kìm được nên mới bấm điện thoại gọi.” Giọng nói của tiên sinh cũng có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng không giấu được niềm vui sướng: “Cẩm Tinh, anh rất nhớ em.”

Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Sao anh giống Tiểu Dương vậy? Tên nhóc này mặc kệ là xa nhau bao lâu, dù chỉ năm phút, khi gặp lại vẫn sẽ nói rằng nó rất nhớ em.”
“Anh cũng vậy, Cẩm Tinh.

Dù chúng ta chỉ cách xa nhau năm phút, nhưng khi gặp lại, anh vẫn sẽ nhớ em rất nhiều.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi, sắc mặt đỏ bừng: “Anh… anh chờ một lát.”
Cô vội che ống nghe rồi bước nhanh ra ban công nghe điện thoại.
Tiểu Dương và má Phúc ở phía sau cười khúc khích.
Đặc biệt là Tiểu Dương, đôi mắt híp lại thành một khe mỏng: “Má Phúc, mẹ như thế này, có phải gọi là thẹn thùng không?”
Má Phúc gật đầu, khẽ nói với cậu: “Đúng vậy, chính là thẹn thùng.

Hơn nữa không những thẹn thùng mà còn rất ngọt ngào.”
“Ngọt ngào là gì? Có giống với ăn kẹo không ạ?”
“Còn ngọt hơn so với ăn kẹo nữa.”
Tiểu Dương vẫn chưa hiểu, nhưng điều này không làm cậu gián đoạn niềm vui.
Chỉ cần mẹ vui là cậu cũng vui rồi.
Dù là bố mới hay bố cũ, chỉ cần có thể làm mẹ vui thì đó là một người bố tốt!
Bên kia, Tô Cẩm Tinh chạy ra ban công như muốn trốn tránh, cô kéo rèm, gió lạnh thổi vào khuôn mặt nóng bừng khiến cô bớt căng thẳng hơn.
“A lô?” Tô Cẩm Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ có thể tiếp tục nói chuyện được rồi.”
Trong giọng nói của tiên sinh không giấu được ý cười: “Em thẹn thùng à?”
“… Không có.”
“Em không thẹn thùng thì chạy ra ban công làm gì?”
Tô Cẩm Tinh chớp mắt: “Anh thấy em à? Anh đã về rồi sao?”
“Ừ, anh cũng giống như em, đang chờ trời tối.”
“…”
“Nhưng ông mặt trời làm việc quá chuyên tâm, vẫn chưa chịu tan làm.” Giọng nói của tiên sinh có vẻ hơi tiếc nuối: “Ông mặt trời không tan làm, thì sao Tiểu Tinh Tinh có thể đi làm chứ?”
Không biết tại sao, ba chữ Tiểu Tinh Tinh phát ra từ miệng anh luôn khiến trái tim cô không khỏi rung động.
“Tiên sinh.”
“Hử?”
Cô lấy hết can đảm, hít sâu một hơi rồi nói: “Em… bây giờ em có thể xuống tìm anh được không?”.