Dương Tuyết Duyệt nhìn thấy người này liền ngẩn người.

Ngược lại người kia lại chủ động vẫy tay với cô ta: “Tuyết Duyệt, đã lâu không gặp.”

Dương Tuyết Duyệt âm thầm nhíu mày, bên ngoài lại làm bộ vui vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Phong, sao anh lại đến đây?”

“À, xe của Chủ tịch Tiêu xảy ra chút vấn đề nên tôi giúp anh ấy điều chỉnh một chút.” Tiểu Phong thấy Dương Tuyết Duyệt vẫn rất vui bẻ, chủ động bắt chuyện với cô ta: “Hình như chúng ta đã năm sáu năm không gặp nhau rồi thì phải? Lúc ấy tại cửa hàng 4S tôi đang đợi Chủ tịch Tiêu, kết quả cô lại đổi ca với tôi để tiếp anh ấy.

Tôi cũng coi như nửa ông mai rồi.”

Dương Tuyết Duyệt cười cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

“Vẫn là cô có phúc khí, ở cùng một chỗ với Chủ tịch Tiêu sau này an tâm làm phu nhân nhà giàu, không giống tôi vẫn là một người làm công đi sớm về tối, tiền kiếm một năm cũng không đủ mua một đôi giày của cô.”

Dương Tuyết Duyệt thoáng nhìn qua giày của mình.

Giày cao gót mới của Versace, lấy màu xanh đen làm chủ đạo, bên trên có đính vụn kim cương, lúc đi sáng lấp lánh, giống như giày thủy tinh của cô bé lọ lem vậy, đôi giày này cô ta cố ý mua để đi trong sinh nhật mẹ.

Hôm nay Tiêu Cận Ngôn đến, tất nhiên cô ta phải ăn mặc thật đẹp mới xứng đôi với anh ta.

“… Tuyết Duyệt, đôi giày này thật đẹp, vụn kim cương đính phía trên như sao trên trời vậy, thật đẹp.”

Trong lòng Dương Tuyết Duyệt nhói một cái.

Giống bầu trời sao?

Tiêu Cận Ngôn nghe câu này thì gương mặt lạnh nhạt cuối cùng cũng có biến hóa, cúi đầu nhìn giày của cô ta, lông mày hơi nhíu lại.

Đúng là rất giống.

Màu xanh đen như bầu trời đêm, vụn kim cương như Tinh Tinh (1).

(1) tác giả chơi chữ, sao trong tiếng trung là tinh, ý muốn nhắc đến nữ chính.

Đầy sao.

“Cận Ngôn?” Dương Tuyết Duyệt tiến lên khoác tay anh ta: “Nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?”

Tiêu Cận Ngôn thu hồi ánh mắt: “Không có gì.

Đi thôi, trước ra chào hỏi bác gái.”

“Được.”

Tiêu Cận Ngôn quay người nói với Tiểu Phong: “Xe của tôi phiền anh vậy, hệ thống phanh có chút vấn đề, anh kiểm tra xem thế nào.”

Tiểu Phong vỗ ngực tự tin nói: “Chủ tịch Tiêu yên tâm, tôi làm nghề này nhiều năm rồi, nắm rõ tất cả các loại xe, nơi nào không ổn tôi nhất định có thể nhìn ra.

Hơn nữa anh lại là chồng Tuyết Duyệt, đều là người một nhà, tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh sửa cho tôi, anh yên tâm.”

Bước chân Tiêu Cận Ngôn dừng lại, quay người hỏi: “Anh rất rành về xe sao?”

“Đúng, các loại xe sang trên thị trường tôi đều đã thử.”

“Land Rover thì sao?”

“Land Rover khác xe con trên thị trường, nền là thép, lúc trước công ty làm xe bọc thép sau đó chuyển qua thành xe việt dã, kết cấu rất tinh bi, nhưng với tôi thì cũng không thành vấn đề.

Chủ tịch Tiêu có Land Rover sao? Cũng có thể giao tới tiệm của chúng tôi, đảm bảo anh sẽ hài lòng.”

Tiêu Cận Ngôn nói: “Không phải tôi.”

“Bạn anh cũng được, anh giới thiệu đơn hàng cho chúng tôi chúng tôi còn phải cảm ơn anh đó.”

“Tiểu Phong, tôi hỏi anh, nếu như dây phanh của Land Rover có vấn đề tạo thành tai nạn xe cộ nghiêm trọng, xe đã bị đâm biến dạng thì có thể điều tra vấn đề ở đâu không?”

Tiểu Phong ngừng một chút rồi nói: “Cái đó còn phải xem độ hư hỏng nghiêm trọng đến đâu nữa.”

“Rất nghiêm trọng, ba người tử vong tại chỗ.”

“Vậy thì khá khó, nhưng cho tôi chút thời gian, để tôi nghiên cứu xem thì chắc không có vấn đề, nhưng… có khả năng thời gian sẽ khá dài, phí sẽ đắt hơn một chút.”

Tiêu Cận Ngôn lập tức nói: “Tiền không là vấn đề, bao nhiêu tiền cũng được, tôi chỉ muốn biết vấn đề của chiếc xe nằm ở đâu.”

Vừa nghe đến tiền không thành vấn đề mắt Tiểu Phong liền sáng lên: “Được, Chủ tịch Tiêu cho tôi một địa chỉ, tôi đến xem chiếc xe đó.”

Tiêu Cận Ngôn rút một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho anh ta: “Chiếc xe ấy sau khi xảy ra tai nạn đã được kéo đến nơi cất xe hỏng, muốn tìm được cần có thời gian, tôi tìm được sẽ gọi cho anh.”

“Được, anh cứ tìm tôi, tôi sẽ đợi anh.”

Tiêu Cận Ngôn đứng nói chuyện với Tiểu Phong khiến Dương Tuyết Duyệt đứng một bên ướt đẫm mồ hôi tay.

Tai nạn xe cộ kia, xe của Tô Cẩm Tinh và xe của bố mẹ Tiêu Cận Phong đều là Land Rover.

Năng lực của Tiểu Phong cô ta hiểu rõ, ở 4S anh ta cũng được coi là nòng cốt của bộ phận kỹ thuật, sáu năm trôi qua kinh nghiệm của anh ta càng tốt, nếu như Tiêu Cận Ngôn tìm được chiếc xe trong vụ tai nạn đó, nếu như Tiểu Phong biết chiếc xe đó bị động tay vào…

Dương Tuyết Duyệt không kìm chế được mà nắm chặt tay.

Tiêu Cận Ngôn cảm giác được bắp tay đau đớn, cau mày nói: “Tuyết Duyệt, em sao vậy?”

Lúc này Dương Tuyết Duyệt mới phản ứng được mình dùng lực quá mạnh làm đau anh ta, cô ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Cận Ngôn, làm đau anh sao?”

“Có một chút, sao vậy, em không thoải mái sao?”

Dương Tuyết Duyệt tìm bừa một cớ nói: “… Đúng, đôi giày này hơi chật, đi hơi đau chân.”

Tiêu Cận Ngôn thở dài, có chút không kiên nhẫn: “Vết thương ở chân em vừa khỏi, sao lại đi giày cao gót rồi?”

Đôi giày này cao mười ba cm, gót giày cao nhọn, đi vào rất khó, nhưng vì đẹp, vì xứng với anh ta nên Dương Tuyết Duyệt không quan tâm.

Nhưng hiện tại nhớ tới lời Tiểu Phong nói đôi giày này giống với bầu trời sao làm trong lòng cô ta khó chịu.

“Cận Ngôn, em đi đổi đôi khác.”

Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Đi thôi.”

Dương Tuyết Duyệt đi giày cao gót nhanh chóng về phòng mình.

Cô ta bỏ giày ra, dùng kéo hung hăng đâm vào mảnh vụn kim cương trên bề mặt, còn chưa hả giận nên trực tiếp ném giày vào bồn cầu, liều mạng ấn xả nước, nhưng giày quá lớn, sao có thể trôi được.

“Ôi, con sao vậy? Mẹ còn đang thắc mắc sao trong phòng con có tiếng động lớn như vậy, chuyện gì làm Tuyết Duyệt của chúng ta tức giận vậy?”

Vương Gia Linh hôm nay là thọ tinh, bà ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ sậm, tóc cũng búi gọn lên, cả người đều toát ra sự cao quý trang nhã, nói chuyện cũng có cảm giác là người trong giới thượng lưu.

Bà ta theo Lưu Phấn mười năm, làm một tiểu tam không được lên mặt bàn nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng được lên làm chính chủ, cuối cùng cũng có cảm giác mở mày mở mặt, cho nên sinh nhật lần này bà ta nhất định phải ăn mặc thật đặc biệt, mời tất cả những người ở giới thượng lưu thành phố H đến, lớn giọng nói với mọi người hiện tại bà ta đã là phu nhân hào môn.

Lúc trước Lưu Phấn chỉ là một quản lý nho nhỏ ở công ty trong nhà, bám váy chị gái Lưu Ngọc Quân nên cũng gọi là tạm được.

Nhưng so với hiện tại thì không đáng nói.

Lưu Phấn luôn cảm thấy anh rể Thời Phong xem thương mình, nên lúc nào cũng ghi hận với ông ta, sau khi Thời Phong bị tai nạn xe cộ qua đời, ông ta thuận thế cướp quyền lực trên tay chị gái Lưu Ngọc Quân, thuận lợi tiếp quản công ty, cũng thuận lợi chiếm đoạt nhà họ Tiêu.

Lúc này Vương Gia Linh mới kịp phản ứng, sắc mặt cũng trầm xuống: “Bây giờ nhìn, đúng là giống thật.”

“Vừa rồi con ra ngoài đón Cận Ngôn, anh ấy nhìn thấy đôi giày này sắc mặt liền thay đổi, nhất định là nhớ tới Tô Cẩm Tinh! Mẹ gần đây Cận Ngôn nói vì Viên Nguyệt mới sinh nên thái độ với Tô Cẩm Tinh cũng tốt hơn nhiều, anh ấy lại còn đang điều tra vụ tai nạn sáu năm trước, con sợ…”

“Đừng sợ.” Vương Gia Linh an ủi cô ta: “Đã sáu năm rồi, bãi phế liệu xe của thành phố H có đến hàng nghìn cái, nhiều xe hỏng như vậy thì nó muốn tìm cũng không dễ.

Hơn nữa đã sáu năm trôi qua rồi, mưa gió kiểu gì cũng làm xe rỉ sét, sao có thể điều tra được gì chứ?”.