Dương Tuyết Duyệt nắm chặt cánh tay Tiêu Cận Ngôn, khóc nói: “Cận Ngôn, anh cứ để mặc cô ta chửi bởi em vậy sao?”

Hà Hiểu Hiểu vừa thấy phản ứng của cô ta đã biết mình không đoán nhầm, cô ấy lại tiếp tục ép hỏi: “Cô Dương, nếu cô trong sạch thì sao lại không dám đến bệnh viện kiểm tra lịch sử bệnh án với tôi?”

“Đủ rồi đấy!” Tiêu Cận Ngôn quát lên cắt ngang.

Hà Hiểu Hiểu không phục: “Đàn anh Phong, trước đây anh là một người ngang tàng biết bao nhiêu, sao lại đi thích một ả đàn bà dâʍ đãиɠ giỏi làm bộ làm tịch vậy chứ? Nếu là người có đầu óc thì tự anh đến bệnh viện điều tra sẽ rõ thôi!”

Mặt Tiêu Cận Ngôn nặng nề hẳn xuống, anh ta mím môi một lúc lâu sau mới nói: “Tôi tin tưởng Tuyết Duyệt.”

“Hả?” Hà Hiểu Hiểu tức đến mức bật cười: “Anh tin cô ta? Anh có phải đồ ngốc không vậy?”

Tiêu Cận Ngôn: “Cô Thẩm, hôm nay cô ầm ĩ đủ chưa? Nể tình chúng ta từng là bạn học, tôi và bố cô cũng làm ăn quan lại với nhau nên hôm nay tôi không tính toán với cô.

Nhưng sự nhân nhượng của tôi không phải để mặc cô càng lúc càng quá đáng!”

“Tôi…”

“Được rồi, Hiểu Hiểu!” Tô Cẩm Tinh ngăn cô ấy lại: “Đi thôi, đã đủ xấu hổ rồi.”

Lúc này Hà Hiểu Hiểu mới phát hiện trong cửa hàng vừa rồi quá ầm ĩ, các nhân viên bán hàng không dám khuyên can nữa đều co rúm đứng bên cạnh không dám nói gì.

Ngoài đường không ít người chú ý đến tình huống bên trong nên tò mò đi vào, lúc này cửa hàng trang sức đã vây kín người.

Hà Hiểu Hiểu hầm hừ nói: “Được, tôi nể mặt Phồn Tinh nên không vạch trần cô ta trước mặt nhiều người, cô Tôn, tự giải quyết cho tốt đi.

Còn anh nữa, Tiêu Cận Ngôn, đừng trách tôi không nhắc nhở anh.

Tương lai cô ta không sinh được con cho anh thì đừng có tìm Phồn Tinh mà khóc!”

Hà Hiểu Hiểu kéo Tô Cẩm Tinh ra khỏi đám đông và rời khỏi cửa hàng trang sức.

Đi thật xa, sau khi chắc chắn không còn ai theo phía sau Hà Hiểu Hiểu mới dừng lại.

Cô ấy thở phào một cái, khó hiểu hỏi: “Tớ không hiểu sao đàn anh Phong lại trở thành như bây giờ?”

Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Tớ cũng không hiểu rõ nữa.”

“Thôi, hôm nay thật sự tức chết tớ rồi.

Sau này chúng ta đừng để ý đến anh ta nữa.

Cứ đi về phía trước thôi! Đúng rồi, hôm nay đúng lúc tớ phải đi gặp một vài người bạn, đều là những người hướng ngoại và rất lạc quan.

Để tớ giới thiệu cho cậu!”

Tô Cẩm Tinh muốn từ chối: “Thôi, tớ không đi đâu.”

Nhưng với tính cách cô chủ lớn của Hà Hiểu Hiểu thì có chín trâu cũng kéo không nổi.

Cô ấy kéo tay cô nhét vào trong xe, đạp chân ga lái thẳng đến nơi mục tiêu: “Phồn Tinh, mấy năm nay cậu bị giam cầm trong cuộc hôn nhân với Phong xấu xa, có lẽ cũng không có thời gian ra ngoài giao lưu.

Bây giờ chúng ta đã thoát khỏi anh ta thì nên sống cho bản thân mình.

Buông thả một chút cũng không có gì không tốt.”

Tô Cẩm Tinh nắm dây an toàn, nhìn hàng cây hai bên đường liên tục lùi lại phía sau, tóc bị thổi bay phất phới, cô lấy tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.

Đúng vậy, gần sáu năm qua, gần như ngày nào cô cũng đều bị giam cầm trong căn biệt thự lẻ loi kia.

Nói là phòng tân hôn nhưng số lần Tiêu Cận Ngôn về chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phần lớn thời gian chỉ có một mình cô ở đó, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, từ mùa đông sang mùa hè.

Mỗi ngày cô đều làm một bàn đồ ăn chờ Tiêu Cận Ngôn về ăn nhưng lần nào cũng thất vọng chờ cho đến sáng rồi lại tuyệt vọng đổ hết đi.

Vì không sống được bao lâu nữa nên cứ hưởng thụ nó đi.

Cơ hội như vậy có lẽ cũng không còn nhiều nữa.

Chỉ là…

Cô lấy điện thoại di động ra gửi cho tiên sinh một tin nhắn: [Tiên sinh, hôm nay có thể cho tôi nghỉ một ngày được chứ?]

[Có thể, hãy chú ý bảo vệ mình.]

[Anh biết tôi ở đâu sao?]

[Biết!]

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tô Cẩm Tinh vẫn kinh ngạc hỏi lại: [Tiên sinh, có phải anh gắn định vị trên người tôi không?]

[Không có.]

[Vậy sao anh biết?]

[Vì tôi hiểu em và hiểu cả người bên cạnh em nữa.

Ví dụ như cô bạn thân nhất Hà Hiểu Hiểu của em.]

Tô Cẩm Tinh cắn môi, nhìn Hà Hiểu Hiểu đang lái xe, tai đeo một tai nghe Bluetooth đang mặt mày hớn hở gọi điện thoại.

Tiên sinh lại nhắn tin: [ Ra ngoài giải sầu cũng được nhưng phải chú ý bảo vệ mình.

Khi nào xong thì gọi cho tôi, hửm?]

[Được.]

Không biết tại sao mỗi lần tiên sinh gửi tin nhắn đến đều như có tiếng động, thậm chí trong đầu cô còn tự động phát ra giọng của anh, nhất là từ ‘Hửm?’ kia.

Và rất nhiều lần họ nằm nghêng cạnh nhau, cùng đi vào giấc ngủ cũng như vậy.

Dù khoảng cách rất gần nhưng giọng nói vang lên bên tai lại như giọng kể.

“Phồn Tinh, tớ đưa cậu đi mua quần áo trước.

Chiếc nhẫn này quá đẹp nên chắc chắn phải mua một bộ váy đẹp kết hợp cùng mới được.”

Tô Cẩm Tinh cảm thấy phiền phức: “Hiểu Hiểu, tớ không muốn đi.”

“Không được, hôm nay tớ đã nói sẽ tặng cậu món trang sức kết quả lại là cậu trả tiền.

Mua quần áo sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Đi dạo một vòng đi.

Tớ nhất định phải biến cậu xinh đẹp hơn để đám người dám coi thường tớ phải sốc!”

Hà Hiểu Hiểu lái xe đến một cửa hàng thời trang nữ và kéo cô vào: “Phồn Tinh, cậu cứ tùy tiện chọn đi.

Tớ không mua nổi trang sức nhưng quần áo thì vẫn mua nổi.”

Tô Cẩm Tinh không thay đổi được cô ấy nên đành đi vào cửa hàng.

Cửa hàng này cũng là một nhãn hiệu khá nổi tiếng.

Tuy chưa đến mức sang trọng bậc nhất nhưng giá cũng không hề rẻ.

Cô chọn một chiếc váy liền thân màu xanh đậm đơn giản, bên hông có một thắt lưng nhỏ mảnh màu bạc phác họa cái eo nhỏ chưa đầy nắm tay, càng nổi bật đôi chân thon dài và làn da trắng nõn.

“Cô thật sự rất tinh mắt!” Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nói: “Chiếc váy này rất thích hợp với cô!”

Tô Cẩm Tinh nhìn mình trong gương có cảm giác như đã qua mấy đời.

Cô không mua quần áo như vậy đã sáu năm rồi.

Trước đây cô rất thích đi dạo phố và mua sắm quần áo túi xách.

Những cô gái khác thích gì cô cũng thích đó nhưng bây giờ với cô những thứ đó đều đã xa lạ rồi.

May mà, khiếu thẩm mỹ chọn quần áo vẫn còn đây.

“Cô à, chiếc váy hoa liền này cũng rất thích hợp với cô…” Nhân viên bán hàng cầm một chiếc váy khác để trước người cô so sánh rồi lại hoảng hốt kêu lên: “Chiếc váy hoa nhí này lại càng tôn màu da cô hơn đấy.

Cô à, cô thật sự rất hợp với những họa tiết hoa nhí.”

Tô Cẩm Tinh cười rồi nhàn nhạt đáp: “Không cần đâu, tôi không thích hoa nhí.

Lấy cái trên người tôi đi.”

“Ôi, cô thật sự không suy nghĩ về cái hoa nhí này sao? Rất hợp với khí chất của cô…”

“Không, lấy cái này đi.

Tôi đang mặc rồi, cô giúp tôi gói quần áo cũ lại nhé, cảm ơn.”

Hà Hiểu Hiểu cũng đã đi đến, vung tay nói: “Bạn tôi thích cái này thì lấy cái này đi.

Cô gấp quần áo vào giúp tôi với.”

“Được, xin hai cô chờ một lát.”

Hà Hiểu Hiểu đến gần nhìn cô trong gương, cũng kinh ngạc như cô gái kia: “Phồn Tinh, cậu đẹp quá đi mất… Đúng là người đẹp vì lụa, tùy tiện thay một cái váy mà giá trị nhan sắc của cậu đã nổi bật hẳn lên rồi.

Thực sự có thể áp đảo cả nữ ngôi sao đấy!”

Tô Cẩm Tinh buồn cười: “Làm gì quá vậy chứ.”

“Thật mà! Cậu tin tớ đi! Phồn Tinh cậu đúng là tăng thể diện cho tớ rồi!”

“Tăng thể diện cho cậu? Có ý gì?”

Hà Hiểu Hiểu nói đầy bí hiểm: “Không có gì không có gì, lát nữa đến rồi cậu sẽ biết.”

Các chàng trai không thèm quay dầu, vô cùng tập trung chơi trò chơi: “Đều là người quen cũ, tự tìm chỗ ngồi đi.

Cô còn nói sẽ dẫn theo gái đẹp, gái đẹp của cô đâu nào?”

Hà Hiểu Hiểu kéo mạnh lỗ tai anh ta buộc anh ta quay đầu lại: “Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn, bà chị này đã nói sẽ mang đến gái siêu đẹp thì chắc chắn sẽ là gái siêu đẹp, nhìn đi!”

Chàng trai đau đến mức nhe răng trợn mắt xin tha, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm Tinh thì ngẩn người ra: “Ôi mẹ kiếp…”.