Bị Liễu Nhiên giáp mặt chất vấn, mẹ của Phùng Thi Đồng vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn muốn đả kích nàng: “6 tuổi thuộc được bảng cửu chương thì sao chứ, mày cho rằng biết được một hai chữ liền rất ghê gớm sao? Nhìn trường tiểu học Vạn Lý bên cạnh mà xem, học sinh ở đó kể cả lớp 1 cũng có thể nói tiếng Anh lưu loát rồi.”
Bà ta cười lạnh một tiếng, tiểu học Vạn Lý là trường dành cho học bá, số lượng đầu vào vô cùng hạn chế.

Rất nhiều người thậm chí sử dụng quan hệ, dùng tiền bạc để đi cửa sau.

Cũng không phải chỉ cần có tiền là vào được, đưa tiền xong còn phải phỏng vấn, chính cái đề phỏng vấn mới khó khăn! Chỉ đọc được bảng cửu chương, liền cho rằng bản thân lợi hại sao?
Liễu Nhiên nga một tiếng: “Vậy con của cô thì sao? Cậu ta biết đọc bảng cửu chương không?”
Mẹ của Phùng Thi Đồng: “…”
Nàng gật đầu nói: “Xem ra là không biết, cháu vì sao phải so với trường kế bên? Chỉ cần giỏi hơn con nhà cô là được rồi.”
Mọi người đều cười ra tiếng.

Mẹ của Phùng Thi Đồng nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều cười nhạo mình, bà ta trừng mắt nhìn Liễu Nhiên một cái liền chạy.

Liễu Nhiên gọi bà ta lại: “Cô à, cô không xin lỗi cháu sao?”
Mẹ của Phùng Thi Đồng không thèm để ý nàng, chạy như bay.

437 nhắc nhở trong đầu: “Đó là fans của Phạm Thư Sâm, hiện tại đang cực hận Khương Lam.

Cô ta cực kì chán ghét chương trình 《 Bảo bối của nhà ta 》, đương nhiên cũng chán ghét ngài - người có quan hệ tốt với Khương Lam.

Ngài phải chú ý một chút, về sau cô ta chắc sẽ còn tìm ngài gây phiền toái.”
437 vừa nhắc nhở xong, liền nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu đau: “A! Đau quá!”
Vương Tịnh liền đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, Phùng Thi Đồng cũng cũng đứng dậy vừa chạy ra ngoài vừa kêu: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
437: “....Cô ta làm sao vậy?”
Liễu Nhiên sờ sờ hòn đá nhỏ trong tay, nói: “Ngươi biết đến thời kỳ đồ đá không?”
437: “....!Ân.”
Liễu Nhiên: “Đá có thể làm rất nhiều thứ, nó là một lựa chọn tốt để làm vũ khí.

Đương nhiên cũng rất thích hợp làm ám khí.”
Vương Tịnh ngoài cửa kinh hô: “Trời đất! Mẹ Đồng Đồng, cô tuyệt đối đừng cử động, tại sao lại bị hòn đá cắt trúng rồi? Miệng vết thương rất sâu, để tôi lấy băng vải băng bó cho.”
“Oa oa oa!!!” Tiếng khóc của Phùng Thi Đồng cũng truyền từ bên ngoài vào.

437: “...” Thật xin lỗi, coi như vừa rồi ta chưa nói gì đi.

Mọi người liếc mắt một cái, đều thổn thức mà bỏ qua một bên.

Mà Bạch Yên Nhiên vẫn luôn ngốc tại phòng học xem diễn, xác định chỗ ngồi của con trai là không thể thay đổi, trong lòng hơi tiếc một chút.

Nhưng nghĩ lại, nếu giáo viên biết con trai cô ta là thiên tài, không chừng lại đổi vị trí cho thằng bé lên trước thì sao?
Phải biết rằng, các học sinh hai lớp một của tiểu học Thiên Lam đều nhận biết được không ít chữ Hán, phép cộng trừ trong vòng 10 - 20 số đều có thể giải nhanh chóng.

Nhưng giống Liễu Nhiên và con trai mình có thể nhanh chóng đọc thuộc bảng cửu chương, đọc sách giáo khoa một cách dễ dàng cũng không nhiều lắm.

Bởi vậy, tuy rằng bảng cửu chương là một thứ thật không đáng nhắc tới, lại vô tình khiến Liễu Nhiên có chỗ để kiêu ngạo.

( P/s: mé, toi hơi bị ghét con mắm nguyên nữ chủ này gòi nhớ | Trôi: ghét đi, không uổng đâu!)
Nhưng Bạch Yên Nhiên lại cảm thấy Bạch Dực Cẩn lợi hại hơn.

Thằng bé 3 tuổi đã nói lưu loát tiếng Anh, 4 tuổi có thể tính toán, 5 tuổi không cần ghép cũng có thể đọc hiểu hết truyện cổ tích.

Con bé biết có mỗi cái bảng cửu chương liền kiêu ngạo, cô ta cảm thấy tài năng của con mình quả thực có thể bỏ xa nàng 10 con phố.

Nếu thằng bé làm tốt hơn Liễu Nhiên, hẳn là sẽ có chỗ ngồi tốt hơn nhỉ?
Bởi vậy, sau khi lão sư trở lại, Bạch Yên Nhiên để cho Bạch Dực Cẩn thể hiện bản thân.


Cậu nhóc cũng liền đứng trước lớp đọc hết bảng cửu chương, thậm chí còn đọc luôn cả 26 chữ cái tiếng Anh và đọc lại bài ‘Mùa xuân’ mà Liễu Nhiên đã đọc.

Lúc ấy, tất cả các bạn nhỏ trong lớp đều khiếp sợ, ở đây vậy mà lại có 2 cái học bá, khiến cho bọn họ lộ ra ánh mắt sùng bái.

Bạch Yên Nhiên liền rất kiêu ngạo, tuy rằng cuối cùng cũng không đổi được chỗ, nhưng vẫn khiến bản thân cảm thấy mỹ mãn.

Cô ta tin tưởng, hiện tại không còn ai trong lớp có thể so với Bạch Dực Cẩn.

Con trai của mình là tuyệt nhất!!!
Thu Lan Huyên tuy rằng cảm thấy tiếc vì con gái bị đoạt mất nổi bật nhưng vẫn rất hãnh diện.

Con gái nhà mình thật sự quá tuyệt vời!!!
Lúc này, 437 đang điên cuồng thét chói tai trong đầu Liễu Nhiên: “Đội trưởng, bản hệ thống cho rằng ngài muốn giết mẹ của Phùng Thi Đồng, suýt nữa bị hù chết rồi.”
Liễu Nhiên bên ngoài một bộ dạng bé ngoan, trong lòng lại nói: “Giết cô ta? Không cần, trước kia là suy nghĩ của ta quá hẹp hòi, cứ đánh đánh giết giết mãi cũng không tốt.

Phương pháp giáo huấn mà không cần giết người quả thật là tốt hơn nhiều.

Bối Kim Long giúp ta học được một đạo lý, đe doạ có tác dụng lớn hơn phân rõ phải trái.”
437: “....”
Lúc này, không có người phát hiện, các bạn nhỏ cũng không dám chơi cùng với một thiên tài.

***
Ngày hôm sau, khi Bối Kim Long tới Mỹ, hắn ta phát hiện ra rằng mình bị lạc đường.

Quan trọng là Bối Kim Long cũng mù tịt tiếng Anh, một mình đứng ở đầu đường mờ mịt nhìn dòng người qua lại.

Hắn ta mở bản đồ trên điện thoại ra nhìn, sau đó kỳ quái phát hiện, không có đường dẫn tới địa chỉ kia.

Bối Kim Long trong lòng chửi rủa: Bà nó, đi tới đi lui cũng không thấy đường.

Mặc kệ đi, dứt khoát nhìn xem chỗ nào bán đồ ăn đã, ăn no cái bụng rồi tính sau.

Đang ở thời điểm hết sức khó khăn, đột nhiên có người gọi điện đến.

Màn hình điện thoại hiện lên một chuỗi ngôi sao, hắn ta kỳ quái mà bắt máy, liền nghe được một giọng nam thanh tú truyền đến từ đầu bên kia: “Chú lạc đường à?”
Bối Kim Long ngẩn ngơ, thiếu chút nữa quỳ gối giữa đường, kinh hô: “Viêm Viêm, là cháu sao???”
Kha Viêm: “....!Câm miệng, chú ở đâu?” Ông gọi ai là Viêm Viêm hả?!!
Bối Kim Long nhìn bốn phía, sau đó hiển nhiên đáp: “Làm sao chú biết được chứ?”
Kha Viêm: “.....!Đi thẳng 200 mét thì rẽ trái.”
Bối Kim Long cười: “....!Viêm Viêm ca ca, cháu thật là lợi hại.”
Kha Viêm: “.....” Nếu không phải vì Liễu gia bị Vương Triệu lừa một vố, tôi thật sự con mẹ nó không muốn để ý đến ông.

***
Sáng sớm, Vương Triệu đứng ở cửa sổ sát đất trong căn biệt thự.

Tay phải cầm một ly rượu nho, nhẹ nhàng lắc lắc.

Đồng thời, tay trái gã cầm điện thoại trò chuyện với mẹ mình.

“Bọn họ đi tìm mẹ? Không cần lo lắng, không có việc con nợ cha trả.

Hiện tại nợ đều là cá nhân, mẹ yên tâm đi, chờ mẹ nhận được chỉ thị quy hoạch, con sẽ đưa mẹ sang đây, đến lúc đó cả nhà chunga ta đều ở Mỹ.

Không sao đâu, trong lòng con hiểu rõ mà....”
Vương Triệu năm nay 38 tuổi - độ tuổi thành thục đầy mị lực nhất.

Hơn nữa sự nghiệp của hắn thành công rực rỡ, gia đình mỹ mãn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn.

Trong nhà hồng kỳ không ngã, gia ngoại màu cờ phiêu phiêu*.

*Chỗ này nghĩa là: bên ngoài lăng nhăng ong bướm, nhưng trong nhà vẫn còn vợ con.

Sự suông sẻ đó khiến cho gã tự tin bành trướng đến mức không thể đo được.

Sau đó, Vương Triệu bắt đầu thích chơi lớn, việc gì có thể kiếm được nhiều tiền và nhanh hơn đánh bạc chứ? Gã mang theo hơn ngàn vạn tiến vào sòng bạc, rốt cuộc phát hiện, chỉ trong một buổi tối, toàn bộ 10 năm phấn đấu của mình đã bay mất không còn một mảnh.

Đương nhiên, Vương Triệu không phải mới liều một buổi tối, gã đã đánh cuộc thật lâu, lúc thắng lúc thua cho Vương Triệu ảo giác, cảm thấy chính mình sớm có thể lật ngược thế cờ.

Gã vay nặng lãi mấy trăm vạn để đánh bạc, chính là để lấy lại số tiền đã thua.

Cuối cùng đương nhiên là lỗ sạch.

Chuyện đánh bạc này dạy cho Vương Triệu bài học làm người, cuộc đời không phải lúc nào cũng suông sẻ.

Cũng may đầu óc gã linh hoạt, chưa đánh bạc hết tiền liền tìm đường lui, ở thời điểm thẻ tín dụng còn tốt lập tức bán toàn bộ bất động sản, lấy tiền chuyển tài khoản bay ra nước ngoài.

Vì để phòng ngừa bất trắc, Vương Triệu thậm chí còn không tự mình mua vé máy bay mà nhờ cấp dưới hỗ trợ.

Thời điểm cao hứng, gã cũng sẽ cùng người khác nói: “Loại chuyện đánh bạc này không được đâu! Tôi đã rút ra bài học lớn nhờ nó đấy.”
Nhưng mà, điều đó khiến bản thân Vương Triệu nhận được nhiều lời khen ngợi.

Gã cũng không muốn vì lần đánh bạc này mà phải trả giá.

Cho nên, Vương Triệu sớm đã nghĩ từ bỏ toàn bộ sự nghiệp ở Trung Quốc.

“Leng keng”
Ngoài cửa vang lên tiếng bấm chuông, gã nói với mẹ mình thêm hai câu rồi tắt điện thoại.

Vương Triệu tiến lên mở cửa, tưởng rằng người đến là cảnh sát đi tuần tra, hàng xóm tới chào hỏi hoặc là vợ đi mua đồ ăn đã về.

Kết quả, sai bét! Cửa mở, đứng bên ngoài là một người đàn ông tóc vàng, trên mặt mang theo mỉm cười.

Ánh mắt hắn ta lạnh lẽo, nhưng mà khoé miệng vẫn nhếch lên.

Bối Kim Long nhìn chằm chằm Vương Triệu, cảm thán: “Ai nha, đại ca à, em đi tìm anh khổ biết bao!”
Tiếng ‘đại ca’ này trực tiếp dọa gã run rẩy tay chân, ly pha lê trên tay rơi xuống đất vang lên âm thanh êm ái như là một bản nhạc xa hoa.

Nhìn người đối diện hoảng sợ, trong lòng Bối Kim Long cực kỳ sảng khoái.

Hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua cái ly pha lê vỡ tan trên mặt đất, trêu chọc: “Cái ly này....không rẻ lắm nhỉ?”
Vương Triệu: “....!Ha, ha ha ha, Long ca, sao anh lại tìm tới đây?”
Bối Kim long cười lạnh, đi về phía trước một bước, đột nhiên đánh một cái vào mặt gã.

Vương Triệu kêu thảm thiết một tiếng rồi té ngã trên mặt đất.

Gã che lại chỗ bị đánh, không dám phản kháng.

Bối Kim Long đi vào trong nhà, đóng cửa lại, sau đó bẻ bẻ khớp tay, cười cười: “Sao lại tìm tới? Mày nói tao nghe thử xem?”
Phản ứng đầu tiên của Vương Triệu là Bạch Yên Nhiên đã bán đứng mình.


Nhưng lúc này gã làm gì có sức mắng cô ta, chỉ có thể cầu xin: “Đại ca, anh nghe tôi nói, tôi không phải cố ý chạy, tôi thật sự không có tiền mà.”
Bối Kim Long cười lạnh, mở loa ngoài điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của một chàng trai, lạnh băng đến tận xương tuỷ: “Trong tay Vương tổng có 3 chiếc thẻ tín dụng, một cái ở Mỹ, hai cái ở ngân hàng Thuỵ Sĩ.

Liệu anh có cần tôi nói luôn số tiền trong mỗi thẻ không?”
Vương Triệu sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Tôi ư?” Chàng trai cười khẽ một tiếng: “Vương tổng vẫn nên ngoan ngoãn giao tiền ra, không thì....!Tôi chính là ác mộng của anh.”
Nói xong, điện thoại tắt.

Chỉ còn lại âm thanh tút tút, âm lượng lớn đến mức có thể chọc thủng màng nhĩ của gã.

Vương Triệu vừa mới hoàn hồn, liền thấy Bối Kim Long không biết rút đâu ra một con dao nhỏ, xoay trong tay.

“Trước khi cậu ta biến thành ác mộng của mày, vẫn nên để tao làm trước đi! Vương tiên sinh, chúc mừng mày đã thành công chọc giận tao rồi.”
Gã hoảng sợ lui về phía sau, nói: “Không không, chuyện gì cũng phải từ từ.

Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”
“Nói con mẹ mày!!!”
“A a a a a!!!”
***
Liễu Nhiên và Kha Viêm đã nhập học được nhiều ngày.

Một hôm nọ, Thu Lan Huyên đã biết một chuyện, có thể nói là sét đánh giữa trời quang.

Bà vẫn luôn thật kiêu ngạo, cảm thấy con gái nhà mình là một đứa trẻ thông minh vô địch, không nói đến trên thế giới, nhưng cũng có thể gọi là hạng 1 đi.

Kết quả, hôm nay vừa nhận được điện thoại của cô giáo, âm thanh thật ôn nhu: “Mẹ Nhiên Nhiên, chị có muốn cho bé đi học thêm tiếng Anh không?”
Thu Lan Huyên còn chưa kịp thu hồi nụ cười trên mặt, trong đầu tràn ngập nghi vấn: “???”
“Nhiên Nhiên nhà chị hoàn toàn không biết ghép vần, kiểm tra được 12 điểm, thấp nhất lớp.”
Thời điểm Vương Tịnh nói lời này, bản thân cũng không tin một đứa trẻ có thể nhanh chóng tính ra kết quả phép nhân 2 chữ số, lại không biết ghép vần.

Nhưng mà Liễu Nhiên đúng là như vậy.

Thu Lan Huyên khiếp sợ hỏi: “Không thể nào! Con bé còn biết đọc báo, thậm chí là tự lên mạng xem tin tức mà!”
Vương Tịnh: “Bé biết chữ, nhưng bé không hiểu ghép vần.

Ngày đầu tiên đi học, bé ngủ trong lớp.

Ngày hôm sau, bài tập bé làm chỉ được có 8 điểm.”
Thu Lan Huyên: “.....”
Vương Tịnh: “Không ghép vần mà đọc thì không được, chị vẫn nên đưa bé đi học thêm một chút đi.”
Vương Tịnh tắt điện thoại, Thu Lan Huyên vẻ mặt khó hiểu mà gọi Liễu Nhiên vào, hỏi: “Nhiên Nhiên, con có biết a o e i u ü không?”
Kha Viêm một mặt bất ngờ nhìn về phía Liễu Nhiên, nàng nhíu mày nói: “Con không biết.”
Thu Lan Huyên xoạch một tiếng liền quỳ xuống, bắt lấy bả vai Liễu Nhiên hỏi: “Sao con lại không biết chứ? Cái này không phải ở nhà trẻ có dạy sao?”
Nàng cũng rất tò mò: “Vì sao nhà trẻ lại dạy cái này?”
Bà hít một hơi thật sâu hỏi: “Vậy lúc ở nhà trẻ con học cái gì?”
Liễu Nhiên cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó khẳng định: “Chơi.”
Thu Lan Huyên rũ đầu xuống mà hỏi: “Ba năm học, con học được cái gì?”
Liễu Nhiên liền nói: “Giáo viên lớp mầm dạy các số 1 đến 10, lớp chồi dạy phép cộng trừ trong phạm vi 10 số, lớp lá là dạy phép cộng trừ trong phạm vi 20 số.

Nga, còn dạy 10 chữ Hán đơn giản như ‘đại - trung - tiểu’.”
Thu Lan Huyên ngẩng đầu nhìn Liễu Nhiên: “Giáo viên ngữ văn dạy gì ở lớp mần và lớp chồi?”
Liễu Nhiên lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trầm mặc.

Thu Lan Huyên kích động mà nói: “Dạy a o e i u ü đúng hay không?”
Nàng trầm mặc gật đầu, bà liền vui vẻ nói: “Vậy đúng rồi, hiện tại con chính là học cái này đó! Con quên sao?”
Liễu Nhiên lắc đầu: “Không học, không muốn học.”
Thu Lan Huyên: “.....”
Nàng rất khó hiểu: “Vì cái gì học Hán ngữ lại phải học ghép vần trước? Về sau sẽ hữu dụng sao?”
Thu Lan Huyên: “.....!Nó có thể giúp chúng ta biết chữ nhanh hơn.”
Liễu Nhiên: “Nhưng mấy chữ kia con đều biết cả.”
Thu Lan Huyên: “.....!Nhưng mà, ghép vần có trong bài thi a!”
Liễu Nhiên: “.....!Mẹ, mẹ hãy chấp nhận đi! Con người chính là được cái này thì mất cái kia, cá và tay gấu không thể lấy hết* đâu.”
*Cá và tay gấu: là hai món trong Bát trân – tám món ăn quý hiếm và chế biến cầu kì chỉ dành cho bậc vua chúa ngày xưa.

ý muốn nói con người ta một khi đã lựa chọn một thứ rồi thì cần phải biết buông bỏ thứ khác, không thể tham lam lấy tất cả những thứ tốt về mình được.

Thu Lan Huyên: “....” Nếu trình độ ghép vần của con được như này, thì mẹ đã không nói rồi.

Bà vừa nghĩ vậy thì đột nhiên nhận được điện thoại.

Thu Lan Huyên lấy điện thoại ra, là số lạ.

Bà liền không nói Liễu Nhiên nữa, nhận điện thoại.

Bối Kim Long ở đầu bên kia hỏi: “Liễu Binh có ở đấy không? Gọi mãi mà không nghe!”
Thu Lan Huyên: “.....!Long ca, là anh à? Tìm chồng tôi có chuyện gì vậy? Ổng đi làm rồi, chắc là để chế độ im lặng ấy mà.”
Bối Kim Long liền cười: “Không có gì, chính là muốn thông báo với mấy người một tiếng, tôi và Vương Triệu sau mấy ngày ở chung, gã rốt cuộc chịu giao tiền ra rồi.

Nga, hôm nay là xong rồi, về sau sẽ không tới tìm mấy người nữa.

Nói với em gái nhỏ, sữa chua còn thiếu sau này sẽ mang đến cho con bé.

Còn Viêm Viêm ca ca kia nữa, siêu cấp lợi hại, thay tôi nói cảm ơn thằng nhóc một chút!”
Nói xong, Bối Kim Long tắt điện thoại.

Điện thoại tắt vài phút rồi, Thu Lan Huyên vẫn chưa phản ứng lại, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.

Liễu Nhiên thấy mẹ mình không hề phản ứng, liền nhón mũi chân giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt bà.

“Mẹ sao vậy? Có phải con không biết ghép vần nên mẹ giận rồi?” Nàng nghĩ nghĩ, cũng đến mức đấy đi?
Cơ sở văn học của dân tộc không phải là nhận biết chữ Hán sao? Ở thế kỷ 41 không có ghép vần, bọn họ 3 tuổi liền biết đọc sách, chữ Hán đều phải tự nhớ.

Nhưng mà, nhìn mẹ tức giận như vậy, hay là vẫn nên học thôi.

Thu Lan Huyên tốn vài phút cuộc đời để hiểu hết những lời Bối Kim Long vừa nói, trong phút chốc hốc mắt liền đỏ, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Bà đột nhiên nhào qua ôm Liễu Nhiên, khóc lớn.

Nàng liền đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, Kha Viêm cũng vậy.

Bọn họ nhìn nhau một cái, đồng thời hiểu được, chuyện của Vương Triệu.....!đã giải quyết xong.

Liễu gia rốt cuộc thoát khỏi bi kịch đầu tiên.

Mà lúc này, Thu Lan Huyên trừ việc dùng tiếng khóc để phát tiết thì không biết nên làm gì nữa.

Bà ôm chặt Liễu Nhiên, điên cuồng khóc như muốn tuôn hết mọi uỷ khuất trong những năm gần đây ra ngoài.

Thời điểm Liễu Binh mở cửa tiến vào liền bị doạ choáng váng: “Ai da, vợ à, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em sao?”

Thu Lan Huyên lúc này mới buông Liễu Nhiên ra, đứng dậy nhào vào lòng chồng mình, vừa khóc vừa nói: “Bối Kim Long vừa gọi điện cho em, hắn nói....! hắn nói, 600 vạn đã trả hết rồi.”
Liễu Binh ngây người, chớp mắt một cái, tin tức tốt này làm ông rất vui vẻ, dang tay ôm chặt Thu Lan Huyên, nói: “Thật xin lỗi, để em phải chịu khổ rồi.”
Thu Lan huyên ở trong lòng ông ra sức lắc đầu, Liễu Binh duỗi tay xoa đầu bà: “Về sau vợ cứ ở nhà hưởng phúc, chồng có thể kiểm đủ tiền để cả nhà sinh hoạt.”
Thu Lan Huyên bị chọc cười, nói: “Hiện tại, chúng ta cuối cùng cũng có thể trải qua cuộc sống an ổn.”
Liễu Binh ôn nhu nhìn bà: “Cảm ơn em, từ đầu tới cuối đều không bỏ anh.”
Giờ phút này, hai vợ chồng nhìn nhau cười, tình cảm lại càng thêm mặn nồng.

Mà Kha Viêm ngồi trong phòng khách cực kỳ hâm mộ nhìn qua, kiếp trước cậu cũng không có được tình cảm như vậy.

Liễu Nhiên nhìn hai người đang ‘ân ái’, quay lưng định đi ra khỏi phòng khách.

Đột nhiên, liền nghe được tiếng của Liễu Binh truyền đến từ phía sau.

“Cái gì? Không biết ghép vần?”
Liễu Nhiên: “......” Vậy mà mẹ còn có tinh thần cáo trạng với chồng mình cơ đấy.

Liễu Nhiên lập tức thầm nghĩ không ổn, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của ba ba: “Con bé không phải đi nhà trẻ sao? Không phải là mẹ vì tiết kiệm tiền mà không cho con bé đi đấy chứ?”
“Có cho đi, nhưng con bé không học được.”
Vì thế, đêm hôm đó, cả Liễu gia đều là giọng nói nghiêm túc của Liễu Binh: “Con gái, đọc lại nào.

Miệng mở lớn aaa, nửa vòng tròn mặt sau lên mặt.

Gà trống kêu ooo, tròn tròn miệng chính là o.

Ngỗng trắng nhỏ, thích ca hát, ảnh chiếu dưới nước thật giống e.

Xuyên bộ đồ mới, phải yêu quý, i thượng một chút chặt chẽ nhớ.

Lão quạ đen, uuu, đáp cái tiểu oa tựa như u.

Cá nhỏ cá nhỏ phun bong bóng, trên ü hai chấm đừng quên nha.”
Liễu Binh hai mắt mong chờ, ông nhìn Liễu Nhiên đầy tín nhiệm: “Tới đây, con gái, đọc theo ba ba nào.”
Liễu Nhiên: “.....”
437: “......!Đội trưởng, hay là...!lúc ngài thi, ta giúp ngài gian lận đi?”
Liễu Nhiên: “.....!Gian lận em gái ngươi, không có thứ đội trưởng ta không học được.”
Đêm khuya, trăng rằm sáng trưng, Liễu Binh ai u một tiếng nói: “Đó là o, không phải a....!Không đúng không đúng, là b~o~bo, không phải p~o~po....! Nhiên Nhiên, chỗ này đọc không đúng, đó là u.....”
***
Ghép vần gà bay chó sủa xong, lớp 1-2 cuối cùng tiến vào giai đoạn học chữ.

Liễu Nhiên cũng không chạm đến thần cấp thiên tài, biến thành tiểu khả ái bình thường thường xuyên không ghép vần đạt tiêu chuẩn.

Mà ngược lại, Bạch Dực Cẩn bởi vì quá mức muốn biểu hiện chính mình, đã trở thành thiên tài của lớp 1-2.

Nhưng đồng thời, cậu nhóc cũng không có đồng bọn.

Bởi vì mọi người đều biết, thiên tài thì không cần bạn bè.

Bạch Dực Cẩn bị cô lập vẫn thật kiên cường, cũng không nói cho mẹ mình biết, mà yên lặng thừa nhận tất cả.

Thời điểm tan học, thằng nhóc đôi khi sẽ ngồi khóc thút thít ở cái công viên gần đây, một mình chơi xích đu.

Liễu Nhiên lật lại tình tiết, phát hiện nguyên nhân Bạch Dực Cẩn bị cô lập căn bản không phải vì thông minh mà do đấy là yêu cầu của cốt truyện.

Bộ dáng đáng thương hề hề của thằng nhỏ, là để dẫn dắt sự chú ý của nam chủ ---- Thượng Phàn Vũ.

Đương nhiên, cốt truyện hiện tại còn chưa phát triển đến lúc Thượng Phàn Vũ lên sân khấu.

Nhưng điều này không trở ngại quyết định đi theo quan sát của Liễu Nhiên.

Vì thế, ngày đó Bạch Dực Cẩn khóc sướt mướt đi đến công viên nhỏ.

Nàng liền đi theo, công viên kia là công viên gần một tiểu khu, cũng không lớn lắm, ngoại trừ một cái cầu thang trượt lốc xoáy, cũng chỉ có mấy con thú nhún lò xo.

Liễu Nhiên ngồi ở dưới tàng cây, từ xa quan sát cậu nhóc, trong lòng nghĩ khi nào thì nam chủ Thượng Phàn Vũ mới xuất hiện đây?!
Lúc này, nàng liền nghe thấy tiếng la truyền đến từ xa: “Bên này bên này, thằng nhóc tóc bạc bị đánh rồi.”
Liễu Nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía mấy người chạy ngang qua.

Bọn họ đều mặc đồng phục của trường Nhị Trung, vội vã chạy về một hướng.

Tóc bạc? Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy học sinh cấp 2 có tóc bạc thật sự không nhiều lắm, rất nhanh thể đoán ra đó là ông anh óc tró nhà mình.

Vì thế, Liễu Nhiên vứt bỏ Bạch Dực Cẩn, đi theo đám người đến trước một sân bóng cách trường tiểu học Thiên Lam 300 mét.

Quả nhiên bọn họ đang vây quanh định hội đồng Liễu Văn.

Hắn cười lạnh không biết nói gì, khiến đám người đối diện rất tức giận.

Sau đó, Liễu Nhiên liền nhìn thấy bọn họ đột nhiên cầm lấy gậy sắt đập xuống đầu Liễu Văn.

Hắn duỗi tay ôm đầu, nhưng mà tay không làm sao thắng được sắt thép.

Liễu Văn trong lòng nghĩ toang rồi, hôm nay phải vác thương tích trở về.

Đột nhiên phát hiện không có cảm giác đau, ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện cây gậy kia đã bị ai đó chém đứt.

Chớp mắt một cái, Liễu Văn liền biết là ai, hắn quay đầu lại nhìn về hướng cửa sân bóng.

Quả nhiên, có một thân ảnh nho nhỏ đang đứng ở đó.

.