Hứa Hạ liền lôi Thịnh Hoan đi.


Nhà ăn rất nhiều người, cũng thực ồn, nhưng vị trí ngồi đều không sai biệt lắm, hai người cầm đĩa cơm xếp hàng lấy đồ ăn.


Phía trước còn có mười mấy người, Hứa Hạ hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"


Thịnh Hoan nói: "Gà tẩm ớt." Cô thích ăn cay, đặc biệt là thời điểm tâm tình không tốt, cảm thấy thực sảng khoái.


Hứa Hạ nhíu mày "Ừ" , "Tớ cũng không thể ăn, tuyệt đối nhường cậu, à mà cậu không sợ sao?"


Thịnh Hoan cười khẽ lắc đầu, "Ăn nhiều liền miễn dịch." Nhớ rõ hồi ở Nam Thành học tiểu học, nhà trai cùng Từ Nghệ Mỹ ai cũng không muốn chi tiền, nhượng bộ, đều chờ đối phương đi mua đồ ăn, kết quả ai cũng không mua, cô còn phải ăn qua hai ngày ớt với cơm.


Chỉ chốc lát sau, liền đến phiên Thịnh Hoan, a di nhà ăn tiếp nhận đĩa cơm, hỏi cô muốn cái gì.


Cô không nghĩ ngợi mà nói: "Cơm gà tẩm ớt."


Thật trùng hợp, cửa sổ bên cạnh có một nam sinh cũng muốn cơm gà tẩm ớt.


A di nói: "Gà tẩm ớt còn thừa một phần."


Ách...... Thịnh Hoan há miệng thở dài không nói chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn thực đơn.


Giây lát gian, nghe được nam sinh bên cạnh trêu chọc, "Nha, sếp nhà Hiện ca a, không thể trêu vào không thể trêu vào."


"Gà tẩm ớt nhường cho cậu, cho con một phần thịt hâm." Chỉ chốc lát sau, nam sinh bưng đồ ăn đi xa.


Thịnh Hoan trong lòng có điểm xấu hổ, nhìn gà tẩm ớt trên bàn, âm thanh lạnh lùng nói: " Con không ăn nữa." Xoay người liền đi.


A di múc cơm cũng không muốn tranh co, "Ai, hai người này sao lại thế này?"


"Vừa mới nói muốn, người khác nhường cho lại không ăn nữa."


"Còn tuổi nhỏ, thật là......"


Hứa Hạ nghe vậy, tiến lên một bước, "A di, dì đừng nói nữa, con muốn con muốn."


Đoạn này cứ như vậy hạ màn, Hứa Hạ lại kêu thêm tóp mỡ, bưng bàn ăn hướng Thịnh Hoan đi đến.


Cô ngồi ở góc, đầu dựa cửa sổ, tay nừg quai hàm, vẫn không nhúc nhích nhìn bên ngoài.


Đến gần, mới thấy đôi mắt cô có điểm hồng.


Hứa Hạ thở dài, ngồi xuống, đem gà tẩm ớt đẩy đến trước mặt cô, ôn nhu kêu một tiếng, "A Hoan."


Thịnh Hoan liền "Ừ", nhìn qua, cười bình đạm mà nói: "Tớ không muốn ăn."


"Cậu ăn một ít đi, một tí thôi cũng được."


Cô lắc đầu không nói, mắt nhìn chỗ nào đó lại bắt đầu phát ngốc, không biết suy nghĩ cái gì.


Hứa Hạ: "Còn nhớ rõ cậu thường xuyên nói với tớ một câu không?"


"Không cần lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình, cậu nhìn xem cậu, hiện tại là sao?"


"Hắn thích cậu là chuyện của hắn, cậu không thích thì bảo trì thái độ của cậu là được, không cần để ý đến chuyện bên ngoài, cứ hướng về phía trước làm tốt việc của mình, nhanh ăn cơm đi, bằng không buổi chiều không có sức nghe giảng."


Cuối cùng Thịnh Hoan vẫn là ăn cơm, nhưng trước sau cũng chỉ được vài muỗng.


Đúng vậy, cô như thế nào có thể chính mình hoảng sợ chứ.


Cô là cường đại.


Hơn nữa cô cần cường đại hơn.


Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết Tiếng Anh, trừ bỏ tiết của thầy chủ nhiệm, đây là tiết các bạn không an phận thủ thường nhất.


Giáo viên Tiếng Anh năm nay 30 tuổi, tên là Y Mai, đi dạy đặc biệt hung, tự mang theo thước. Mỗi khi kiểm tra bài tập về nhà, ai không bị làm liền bị đánh 5 cái.


Thịnh Hoan làm đại biểu Tiếng Anh, cùng lão sư đi kiểm tra, một người hai dãy bàn, cầm thước tung hoành bắt đầu từ bàn một.


Kiểm tra đến Phó Hiển, đáp án thực rõ ràng, phải đánh.


Cô ở lớp học nhân duyên rất tốt, thường là trong những lúc kiểm tra, ai không làm bài chỉ nhẹ nhàng đánh hai cây.


Nhưng, hiện tại cô không nghĩ bao dung như vậy.


Phó Hiển lười nhác mà đứng, đầu cúi thấp, đầu tóc rối bù, nhìn cô đi tới, đoạn ngước mắt, khóe miệng như có như không cười, nhìn thẳng vào hai mắt cô


Thực hiểu chuyện, hai bàn tay đều đưa ra.


Thịnh Hoan không thèm nhìn hắn, yên lặng nhìn vào lòng bàn tay hắn, cắn răng, dùng sức đánh vào lòng bàn tay hắn một cái.
"A...... A......"
Nghe vậy, cô sửng sốt dừng lại, dùng sức một chút lại một chút đánh tiếp.
"A, a......"


Thước đánh xuống dưới, Phó Hiển liền bắt đầu kêu, liên tục ba lần đều như vậy, thanh âm kia nghe lúc đầu còn bình thường, đến lúc sau cứ nghe giống như rên ở trên giường, phòng học liền nổi lên gợn sóng.


Không biết là ai đi đầu ái muội mà nở nụ cười, ngay sau đó những người khác cũng không nín được.


Mấy chục đôi mắt mang theo thần sắc không giống nhau đánh giá chỗ này.


Lão sư xoay người lại, nhìn Phó Hiển, nghiêm khắc mà nói: "Cậu kêu gì kêu?"


Phó Hiển không chút để ý mà nói: " Bạn đánh em, em có thể không kêu sao." Âm cuối kéo dài ra, thực ý vị sâu xa.


Bên cạnh Chu Kỳ càng khoa trương, cười đến mặt đỏ lên, úp mặt lên trên bàn.


Chung quanh các bạn học nam đều cười bụm miệng lại.


Kết quả đem lão sư chọc giận, "Chu Kỳ, đi ra ngoài đứng."


"Ai còn cười thì đừng học, đi ra ngoài đứng hết đi." Chiêu này tương đối hữu dụng, nháy mắt phòng học liền an tĩnh.


"Thịnh Hoan tiếp tục."


Thịnh Hoan gương mặt ửng đỏ, đoạn thẹn thùng, cô rốt cuộc không phải con nít.


Lão sư ánh mắt đảo qua, cô vẫn là ngoan ngoãn gật đầu, lại lần nữa đau đầu đối mặt Phó Hiển.


Phó Hiển lại đưa tay ra, trong mắt nhộn nhạo ý cười, cong cong môi, thanh âm ép tới rất thấp, âm điệu mang theo điểm trêu chọc:


"Cậu nhẹ tay, tớ liền kêu nhỏ lại."


Bạn học bàn sau của hắn, nhịn không được "Phốc" phát liền cười.


Nào phải là chịu phạt, rõ ràng là đang đùa giỡn con gái nhà người ta.


Không thể nghi ngờ, hắn cuối cùng liền phải đi ra ngoài đứng


Thịnh Hoan chịu không nổi, một giây cũng không chịu nổi, tan học liền tới thẳng văn phòng chủ nhiệm lớp, cùng lão sư nói muốn đổi chỗ ngồi.


Tạ Đông cũng không để trong lòng, " Sau kì thi tháng thầy sẽ cừ nhắc".


Cô là học sinh tốt trong mắt giáo viên, cũng không thể nói thêm cái gì, liền ra khỏi văn phòng.


Thịnh Hoan vào phòng học, đụng phải Ngũ Quy Vãn đang vội vã, mặt nôn nóng.


Cô nghi hoặc hỏi, "Cậu làm gì vậy?"


Ngũ Quy Vãn lôi kéo Thịnh Hoan về chỗ ngồi, "Tớ tìm cậu a."


Cô hai ngày này xin nghỉ, trở về liền nghe được rất nhiều người nói bậy nói bạ, cũng nghe Hứa Hạ nói rất nhiều.


Ở trong lòng cô, Phó Hiển thích Thịnh Hoan, là không xứng tầm.


Tính cách không tốt, còn không hiểu chuyện.


Nếu so với tam thúc của hắn còn kém nhiều lắm.


Thịnh Hoan chỉ vào chính mình, "Tìm tớ?"


"Ừ." Ngũ Quy Vãn gật đầu, "Cậu cùng Phó Hiển đến tột cùng sao lại thế này?"


Cô ngẩn ra một chút, lắc đầu nói, "Tớ cảm thấy rất phiền."


"Phiền?"


"Ừ, đặc biệt chán ghét người khác đem tớ cùng tên của hắn để cùng nhau, tớ chỉ muốn yên lặng đọc sách, vào được trường đại học tốt, sớm một chút đi ra ngoài kiếm tiền, làm tớ mẹ không mệt như vậy."


Ở trước mặt Ngũ Quy Vãn, cô không hề giấu diếm, nói ra áp lực ở đáy lòng mình.


Còn có một nguyên nhân là, Ngũ Quy Vãn cùng Phó Hiển có quan hệ với nhau, nói không chừng có thể hoà bình giải quyết vấn đề này.


Ngũ Quy Vãn gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu.


Thịnh Hoan cảm động mà ôm cô, tự đáy lòng mà nói: "Đại Vãn, cảm ơn cậu."


Tuy rằng hai người biết nhau bất quá đã hơn một năm, nhưng thật sự trọng tình nghĩa, thực quan tâm cô, cũng thực vì cô suy nghĩ.


Ngũ Quy Vãn thật sự giúp cô không ít lần.


Ngũ Quy Vãn cười, "Cậu cái gì trở nên lừa tình như vậy."


" Còn Phó Hiển khi nào tớ sang nhà hắn, sẽ cùng hắn phải trái phân minh ."


Thịnh Hoan nghĩ nghĩ, dặn dò nói: "Vậy khi nói chuyện cậu phải uyển chuyển, nhất định phải chú ý tìm từ."


Bảo sao chuyện này đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng, không chừng là các bạn học tự mình cao trào, còn có Thịnh Hoan tác nghiệp quá ít.


Phó Hiển cho tới bây giờ chưa bao giờ thích lời nói của cô, chắc là nhàm chán đùa đùa cô cho vui thôi, a!


Hiểu lầm mọi người đều không tốt.


Ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, bất quá chỉ còn hai năm.


Ngũ Quy Vãn: "Đã biết đã biết."


"Sau này sẽ mang cậu ra ngoài chơi, thả lỏng tâm tình."


Thịnh Hoan "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt xoay lại chuyển, "Tớ giống như nhớ rõ người nào đó sinh nhật muốn đi."
Ngũ Quy Vãn sinh ngày 27 tháng 9, đã sắp được 17 tuổi rồi.


"Tớ còn tưởng rằng cậu đã quên?"


"Tớ quên ai cũng không dám quên cậu nha."


Hai người cứ như vậy bần......


Tác giả có lời muốn nói: Bà của ta qua đời, khoảng độ năm sáu giờ sáng, ra chậm chương, mong mọi người thông cảm


Ai.


Con người, thực sự rất nhỏ bé, vài thập niên thoáng qua, nói mau không mau, nói chậm không chậm, nếm hết trăm sắc thái nhân sinh.


Mượn 《 từ bác sĩ 》 một câu, đừng làm cho cuộc sống của mình đầy gọng xiềng, có thể sống thì phải tận hưởng, đến lúc chết không hối hận


Rốt cuộc tháng rộng năm dài, ngày vui rồi cũng tàn, tất thảy đều giống nhau.