Ngoài cửa sổ giọt mưa nhỏ tí tách đáp, nhẹ nhàng bao trùm lấy mặt đất,  thanh âm nhẹ nhàng, tuy nhiên càng ngày càng nhiều, sẽ có cảm giác mệt mỏi.


Trong phòng ngủ, Hứa Hạ hai chân ngồi xếp bằng ở trên giường, tư liệu trong tay xem hoài cũng không vào đầu được chữ nào, ngẩng đầu oán giận nói: "Trời lại mưa rồi, thật phiền phức a!"


Gì Tròn Tròn: "Trời mưa liền trời mưa, dù sao nắng cũng đi học, mưa cũng đi học, đâu có gì khác biệt đâu, cậu oán trách cái gì?"


Hứa Hạ thay đổi dáng ngồi, "Ngày mai thi tháng rồi, các cậu không khẩn trương sao, giờ tớ rất là loạn a, tối khẳng định ngủ không ngon."


Dương Nhung nhịn không được nói một câu, "Có cần phải khoa trương như vậy?"


Hứa Hạ đột nhiên gật đầu, tầm mắt vừa chuyển, dừng ở trên người Thịnh Hoan, "A Hoan, cậu nghỉ ngơi một chút a, đừng làm hỏng mắt mình."


Mấy ngày nay Thịnh Hoan liều mạng làm đề, tu luyện thành một dạng " tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến", cơm cũng ít ăn, lời cũng ít nói.


Cô ngừng bút, bên quay quay bút, bên ngẩng đầu nói:


"Tớ cũng khẩn trương a."


Đệ nhất học bá vững vàng đứng đầu cũng khẩn trương?


Còn lại ba người đều dùng một vẻ mặt không thể tin được mà nhìn cô, hình ảnh kia quả thực buồn cười.


Thịnh Hoan bị chọc cười, "Tớ so với các cậu còn khẩn trương hơn, áp lực rất lớn, bạn học đứng hạng hai cũng không áp lực bằng đâu."


Dương Nhung nói: "Cậu tùy tiện làm bài cũng có thể đứng top, cần gì mà lúc nào cũng phải đứng hạng nhất mới chịu vậy."


Gì Tròn Tròn cầm gương chiếu chiếu: "Còn không phải là đảm bảo hình tượng công dung ngôn hạnh sao."


Thịnh Hoan nhún nhún vai, nhấp môi, không phản bác gì.


Nhiều lời vô ích.


Trung tuần tháng mười, trời tầm tã mưa to.


Vườn trường không khí cũng nghiêm trọng lên theo, liên tục hai ngày thi tháng tới.


Buổi sáng vừa làm xong đề Toán học cùng Ngữ văn, tiết đầu tiên của buổi chiều lại làm đề Tiếng Anh.


Thịnh Hoan ăn cơm xong, định là sẽ về kí túc xá xem sách qua một lượt, không ngờ lại ngủ thiếp đi, ngủ dậy thì thời gian khảo sát đã rượt tới cổ, cô cầm túi đựng bút bắt đầu chạy như bay.


Cô chạy đến bậc thang, ở chỗ rẽ thấy được Phó Hiển.


Chạy nhanh quá liền thở hồng hộc, thiếu chút nữa thu không được bước chân, Thịnh Hoan đôi tay đặt ở ngực, điều tiết hơi thở hỗn loạn.


Trên hành lang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba người bọn họ.


Phó Hiển dáng người lười biếng đứng ở kia, đôi tay đút túi quần, trước mặt là một nữ sinh, khuôn mặt đỏ ửng, có lẽ là đang tỏ tình hắn.


Thịnh Hoan nhíu mày, vẻ mặt ảo não, vì sao cô lại luôn gặp phải sự tình này, còn trong tình cảnh thời gian gấp rút như vậy.


Cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát, giống như cũng không có gì, liền cúi đầu đi.


Không biết là do nữ sinh đó nói nhỏ, nhưng căn bản là không thể nghe được cái gì.


Chỉ nghe được Phó Hiển nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Cậu có thể đi rồi, đi học đến muộn không tốt."


"Tớ có người mình thích."


Giây tiếp theo tay Thịnh Hoan đã bị giữ chặt, bước chân cô dừng lại một chút, liếc mắt sang hướng ngược lại thì đã không thấy nữ sinh kia, lại ngửa đầu xem hắn, liếm liếm môi, tay hơi hơi giãy giụa.


Phó Hiển trên mặt không có biểu tình gì, một bộ dáng không chút để ý, rũ mắt xem cô, khóe môi mang theo ý cười, cánh tay nhẹ nhàng thu trở về.


Thịnh Hoan không có chút nào phòng bị, một cái lảo đảo, thiếu chút nữa liền nằm gọn trong lồng ngực hắn.


Cái này thật sự làm người ta hết hồn.


Lại không thể ném tay hắn ra được, cô mặt đỏ bừng, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, "Cậu đến tột cùng cùng tớ dây dưa là vì cái gì?"


Phó Hiển nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của cô, hừ cười một tiếng, tay thả lỏng một chút, cong lưng, hô hấp ấm áp phả vào gương mặt của cô, âm điệu nhẹ nhàng, "Mới vừa nãy cậu nghe lén tớ nói chuyện?"


Thịnh Hoan lông mi run rẩy, dời mắt, cắn răng, khống chế cảm xúc cực kì tốt, "Cậu buông ra, tớ bị muộn khảo sát rồi."


Hắn cúi đầu, tay kia rút di động ra, nhìn màn hình một cái, thanh âm mang theo tiếng tùy tiện nói: "Cậu hoảng cái gì, còn tận năm phút đồng hồ."


Thịnh Hoan thở hắt ra một cái, tính lầy lội của tên này là di truyền từ ba hay mẹ hắn vậy, "Tớ cái gì cũng chưa nghe được." Xem như là đáp lại lời nói của hắn.


Phó Hiển cười một cái, trong mắt nhộn nhạo ý cười, đuôi mắt giơ lên, lại nói: "Chuyện đó tới lúc thích hợp sẽ nói cho cậu biết."


"Thi tốt." Dứt lời, buông tay cô ra, xoay người liền đi.


Không thể hiểu được.


Người này không thi hả.


Thịnh Hoan cuối cùng cũng được giải thoát, vào phòng học vừa đúng giờ.


Trong lúc thi, mưa không to lắm, chỉ là vài giọt tí tách tí tách.


Thịnh Hoan thi xong tất cả, chưa làm gì liền trở về phòng ngủ, ngủ đến tận sáng hôm sau học chính khóa mới dậy.


Hứa Hạ nhịn không được kinh ngạc cảm thán, "A Hoan, cậu chắc là mệt lắm, trước nay cũng chưa từng thấy cậu ngủ lâu như vậy."


Thịnh Hoan tay đặt ở sau cổ đập đập vài cái, thanh âm mềm như bông,


"Không có cách nào khác, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi."


"Cậu đang trong giai đoạn thanh xuân nở hoa bùm bùm, tại sao lại nhắc đến mấy từ hệt như mấy bà dì bị tăng ca đến chết vậy hả." Hứa Hạ hừ một phát, dứt lời lại bổ sung nói: "Ai, tớ cũng khá lo lắng đây, không biết thành tích như thế nào?"


Thịnh Hoan: "Thi như thế nào, trong lòng cậu là rõ nhất a."


Hứa Hạ cúi đầu, ủy khuất mà lên án: "Cậu thật không khác gì mẹ tớ."


Thịnh Hoan: "......"


Hai người bên trò chuyện bên soạn sách vở, cùng nhau đi học.


Thi tháng xong, cả phòng khôi phục được sự ồn ào như thường ngày, các nam sinh nữ sinh vui đùa cười giỡn.


Thịnh Hoan trở về chỗ ngồi, ngửi thấy mùi bánh bao, liền quét mắt một vòng, không thấy ai ăn sáng, quay lại cầm sách giáo khoa học học học.


Hứa Hạ nhìn thấy trên bàn có bánh bao cùng sữa bò, trong lòng tức khắc cảm thấy ngọt ngào, quay đầu nhìn phát, chỗ ngồi đằng sau không có người, chọc chọc cánh tay Thịnh Hoan, "Ăn bánh bao đi." Người này sợ là không mua đồ ăn sáng, chỗ này đủ để hai thằng con trai cao to lực lưỡng ăn.


Thịnh Hoan cúi đầu vừa thấy, nha một tiếng, "Nguyên lai là cái mùi này từ cậu mà ra."


"Chu Kỳ mua?" Trong khoảng thời gian này, Hứa Hạ mỗi ngày đều nhắc tới Chu Kỳ, mặt ngọt như ướp đường.


Khi một đứa con gái lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, cái gì cũng không thể kiềm chế.


Nói thật, này hai người bắt đầu như thế nào cô cũng không biết, dù sao ái tình rất cuồng nhiệt.


Hứa Hạ gật đầu, thấy cô không tiếp, lại nói, "Ăn đi, tớ một mình ăn cũng không hết."


Ít khi, Thịnh Hoan bỏ sách xuống, tiếp lấy bánh bao trong tay Hứa Hạ, còn không ngại nóng, cái miệng nhỏ ăn ăn.


Lúc này, Phó Hiển cùng Chu Kỳ vừa nói vừa cười từ phòng học tiến vào.


Hắn theo bản năng sẽ liếc Thịnh Hoan một vòng, sau đó rốt cuộc cũng không dời đi được.


Lúc ăn cứ nhìn chung quanh, như sợ sẽ có ai nhìn thấy, sau đó miệng nhỏ cắn một miếng lại một miếng, hệt như hamster, ngoan ngoan ngoãn ngoãn.


Phó Hiển cong môi, thu hồi ánh mắt, cười khẽ hai tiếng.


Chu Kỳ đấm bả vai hắn, không thể hiểu được mà nhìn hắn,


"Tớ nói cậu có nghe hay không?"


"Vừa mới sáng sớm, cậu cười cm gì."


Phó Hiển: "......"


Mưa thu kéo dài mấy ngày, trời đột nhiên chuyển âm, vừa mới sáng trong được chốc lát, mây đen đã kéo đến dày đặc.


Tiết thứ ba của buổi sáng, Tạ Đông kẹp sách vở, tươi cười đầy mặt đi vào phòng học.


Phòng học không khác gì cái chợ liền yên tĩnh trở lại.


" Thi tháng lần này đã có thành tích rồi, thi như thế nào mọi người có hiểu rõ không?"


"Hiểu rõ hiểu rõ!!"


"Nhìn mặt thầy tươi cười như vậy, có phải bọn em thi không tệ không?"


"......"


Tạ Đông vừa dứt lời, không biết ai ở dưới đi đầu nói chuyện.


"An tĩnh an tĩnh." Tạ Đông hiểu ý cười, ánh mắt tràn ngập tình thương nhìn đến một khuôn mặt non nớt, "Thịnh Hoan?"


Thịnh Hoan ngồi nghiêm chỉnh, cầm bút ở chỗ trống trên giấy viết viết vẽ vẽ, đắm chìm ở thế giới của chính mình, giảm bớt khẩn trương trong lòng.


Ghế bị đập vài cái.


Cô động tác trong tay dừng lại, quay đầu đi xem hắn.


Phó Hiển dựa vào lưng ghế, nhướng mày, nhàn nhạt mà nói:


"Thầy gọi cậu kìa."


Thịnh Hoan lúc này mới phát hiện toàn bộ ánh mắt trong phòng học đều tập trung về phía mình, nhìn thấy Tạ Đông đang nhìn, cô liền đứng dậy, trên mặt nổi lên một tia hồng hồng, tay bất giác nắm chặt.


Trong lòng "Thịch thịch thịch".


Thật sự khẩn trương, chẳng lẽ thi rớt rồi.


Tạ Đông toét miệng, cười một cái, đi xuống dùng tay đẩy cô xuống, "Ngồi xuống ngồi xuống, đứng lên làm gì?"


"Các em ngày thường không phải rất ham chơi sao? Chỉ đùa một chút mà đã loạn hết cả lên rồi, thầy cũng không phải là loại người thừa nước đục thả câu, không giỡn với mấy đứa nữa, lần này thi đúng là thành tích ban chúng ta không tồi."


Nghe vậy, các bạn học trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Tạ Đông: "Bây giờ thầy đọc điểm, các em phải yên tĩnh."


"Thịnh Hoan, tổng điểm 680, thứ nhất toàn khối, nhất lớp"


"Đặng Lễ, tổng điểm 652, đứng thứ 45 toàn khối, nhì lớp."


"Trần Lãng, tổng điểm 548, đứng thứ 149 toàn khối, mười một lớp."


"Hứa Hạ, tổng điểm 521, đứng thứ 215 toàn khối, mười lăm lớp."
"......"


"Được rồi, phiếu điểm thầy chỉ đọc những bạn xếp trước thứ hạng 20, tan học lớp trưởng tới văn phòng lấy phiếu điểm dán lên, mọi người cùng nhau xem, còn có, lần này thầy muốn khen một người."


"Phó Hiển, thi tháng lần này, riêng hai môn lý hóa điểm của em đều tuyệt đối, đứng đầu khối, chỉ hy vọng là mấy môn khác em viết nhiều hơn một tí." Cuối cùng những lời này là thật sự thực bất đắc dĩ.


Nghe được Phó Hiển lý hoá điểm tuyệt đối, không những Thịnh Hoan kinh ngạc, bạn học toàn ban đều kinh ngạc, trong mắt tràn đầy khâm phục.


Tạ Đông: "Mọi người không cần hoài nghi, Phó Hiển năm nhất không cùng ban với chúng ta, nhưng điểm lý hóa đã đều tuyệt đối, mọi người nếu có gì không hiểu có thể hỏi cậu ấy, bạn học Phó sẽ không ngần ngại giúp đỡ."


Phía dưới Phó Hiển là lười ** hắn, cúi đầu ấn di động ấn đến bùm bùm.


"Thi tháng cũng kết thúc rồi, cũng cần phân lại chỗ ngồi, căn cứ vào thành tích mấy đứa tốt như vậy, em nào có ý nguyện đổi chỗ cứ nói ra, chỉ cần lý do thích đáng, hơn nữa đối phương cũng đồng ý, liền có thể."


Thầy nói, các bạn nghe, trong lòng thầm nghĩ, cách này không khác gì phương pháp yêu sớm trá hình đâu.


Phía dưới lặng im không nói.


Tạ Đông đỡ đỡ gọng kính, vừa lòng cười cười, "Nếu như vậy thì thôi, cứ để thế, mọi người cần gì thì nói với thầy."


Phó Hiển đột nhiên đứng lên, "Em muốn ngồi cùng với Thịnh Hoan."


Hắn vừa dứt lời, mọi người trong lòng đều tràn ngập sự ngưỡng mộ, như này mà cũng không sợ, không hổ là lão đại.


Thịnh Hoan phía trước thân mình cứng đờ, khẩn trương nhìn Tạ Đông.


Tạ Đông nhìn Phó Hiển: "Lý do?"


Phó Hiển âm điệu thực nhẹ, lười nhác, "Ngồi cùng bạn, em sẽ có ham muốn được học tập."


( Lời editor: Hẳn là chỉ ham muốn này=))))


Thịnh Hoan: "......" Cái lý do chó má này, tự mình chết thì thôi, ăn không được còn đạp đổ, muốn kéo cô xuống theo hả.


Đầu óc bị lừa đá đi, không biết đây là Đông ca viên đạn bọc đường a!


Tạ Đông nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi Thịnh Hoan: "Thịnh Hoan em thì sao?"


Thịnh Hoan đứng lên, kiên quyết lắc lắc đầu, bảo thủ trả lời, "Em thích bạn ngồi cùng bạn của mình."


Hứa Hạ nghe được lời này, cảm động đến không gì sánh kịp, nguyện ý làm bạn ngồi cùng bàn cả đời của cô.


Phía sau Chu Kỳ: "......" Tớ thì sao, tớ cũng thích ngồi cùng bạn với cậu*.


(*) Ý là với Hứa Hạ chứ không phải Phó Hiển nha các bác.