Chương 42: Chẳng lẽ cậu là Dương Ngọc Linh ...

Sáng hôm sau Từ Thiên lái xe đến nhà Dương Ngọc Linh, Từ Thiên hơi có chút do dự khi đứng trước cửa nhà Dương Ngọc Linh . Từ Thiên lấy hết can đảm gõ cửa, Bên trong có tiếng vọng ra: “Từ Thiên hả, vào trong đi cửa không có khóa.”

Từ Thiên mở cửa bước vào, hắn nhìn quanh nhà nhưng bên trong trống không, Từ Thiên cất tiếng gọi to: “Ngọc Linh, cậu đang ở đâu?”

Bên trong gian phòng nhỏ của Dương Ngọc Linh, tiếng nói của cô vọng ra: “ Đợi mình tí,mình đang thay đồ.”

Từ Thiên nghe Dương Mộng Linh nói vậy liền đi ra chiếc ghế tại phòng khách ngồi đợi. Không lâu sau Dương Ngọc Linh bước ra, cô nhìn Từ Thiên cười nói: “Cậu đợi mình có lâu không?”

Vài giây sau cô không thấy Từ Thiên trả lời nên nhìn kĩ hắn một chút. Từ Thiên lúc này mặt đang ngơ ra nhìn cô, Dương Ngọc Linh có chút ngượng, cô nói to: “Từ Thiên, cậu có nghe mình nói gì không?”

Từ Thiên lúc này đang ngơ người ra thì bị tiếng gọi của Dương Ngọc Linh giật mình kéo về.Từ Thiên bị cuốn hút bởi vẻ đẹp xinh đẹp của Dương Ngọc Linh trong bộ váy trắng cô đang mặc. Khi nghe Dương Ngọc Linh gọi hắn cười ngượng một chút nói: “Có... Tất nhiên là mình có nghe rồi. Chúng ta đi đến điểm hẹn thôi.”

Dương Ngọc Linh ‘hừ’ nhẹ một cái thể hiện sự bất mãn với biểu hiện của Từ Thiên, cô mực kệ Từ Thiên rồi bước đi trước hắn. Đi trên đường Từ Thiên có hỏi qua Dương Ngọc Linh về điểm hẹn của nhóm lớp cấp hai ở đâu. Dương ngọc Linh cảm thấy khó hiểu khi Từ Thiên đi đón cô mà không xác định rõ điểm cần đến. Sau đó Dương Ngọc Linh nói cho Từ Thiên biết nơi hẹn là nhà hàng Tân Sơn. Từ Thiên nghe thấy điểm hẹn có chút bất ngờ, hắn thầm nghĩ hắn cùng nhà hàng này đúng là có duyên mà.

Trong nhà hàng Tân Sơn- nhóm lớp cấp 2 của Từ Thiên

Lúc này mọi người trong lớp đều tập chung trong một gian phòng trong đó, nhưng Từ Thiên và Dương Ngọc Linh có vẻ như chưa đến. Một nam nhân nói to: “Xin lỗi mọi người, lớp mình đã tập trung đủ hết chưa vậy.”

Người vừa nói chính là lớp trưởng Hà Tư Minh, Hà Tư Minh này cũng là thiếu gia nhà giàu. Sau khi lên đại học này hẵn cũng được liên tục sắp xếp thực tập trong công ty của cha hắn để sau này công ty ấy do Hà Tư Minh tiếp quản. Hà Tư Minh cũng là một kẻ biết điều, hắn luôn cố gắng để có thể được ch hắn công nhận. Sau khi Hà Tư Minh hỏi thì một nữ nhân bên cạnh hắn cất tiếng nói: “Hà lớp trưởng à, hình như còn có Từ Thiên và Dương Ngọc Linh chưa có mặt.”

Vị nữ nhân vừa nói chính là khoa khôi của lớp- Bội Giai Kỳ, nhưng từ khi cô biết dựa vào nhan sắc để mê hoặc người khác. Bội Giai Kỳ chính là điển hình của nữ nhân ‘trà xanh’, lúc học cấp 3 và đầu năm nhất đại học cô đã moi tiền của biết bao công tử nhà giàu. Bây giờ khi để ý Hà Tư Minh là người có điều kiện cô lập tức lại gần ve vãn. Hà Tư Minh biết Bội Giai Kỳ đang ve vãn mình, hắn cố gắng trấn tĩnh lại mình để không bị hút hồn bởi cơ thể gợi cảm của Bội Giai Kỳ. Hà Từ Minh nhìn quanh gật đầu nói: “Để tôi gọi điện cho hai người họ.”

Hà Tư Minh đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi thì cánh cửa phòng ăn chợt đẩy ra, một giọng nam từ ngoài vang đến: “Xin lỗi mọi người,chúng tôi tới muộn.”

Mọi người trong phòng đền quen thuộc với tiếng của Từ Thiên, vài người còn nói: “Từ Thiên cậu đến rồi sao,cậu để lớp đợi khá lâu đấy..”

“ đúng vậy Từ Thiên, cái này là phải phạt rồi...”

“ Đúng vậy, đem rượu ra đây để Từ Thiên uống...”

Rất nhiều lời trêu đùa vang lên làm bầu trong khí trong phòng trở nên vui vẻ hẳn lên. Hà Tư Minh đi đến chỗ Từ Thiên vỗ vai hắn nói: “Cậu nghe rồi đấy Từ Thiên, tiến vào chịu phạt đi.” Nhưng rồi Hà Tư Minh nhìn thấy một vị mỹ nữ đứng đằng sau Từ Thiên làm hắn ngơ ngác, nhưng rồi hắn bĩnh tính lại cười hỏi Từ Thiên: “Từ Thiên đây là bạn gái cậu à?”

Câu hỏi của Hà Tư Minh làm rất nhiều người đang cười dừng lại, từ nãy đến giờ mọi người đều tập trung vào Từ Thiên nên không có để ý ai quanh hắn. Lúc này mọi người mới nhìn cô gái đằng sau Từ Thiên khiến mọi người ngỡ ngàng. Một mỹ nữ xinh đẹp mặc trên người chiếc váy trắng tin khiết đẹp như một tiên nữ vậy.

Từ Thiên khi nghe Hà Tư Minh hỏi có chút bất ngờ, hắn nhìn Dương Ngọc Linh rồi lại nhìn Hà Từ Minh. Từ Thiên nói: “Các cậu không có nhận ra được cậu ấy là ai à?”

Tất cả mọi người trong phòng vẫn ngơ người ra, mọi người đều không biết người con gái sau lưng Từ Thiên là ai. Theo trí nhớ của họ thì lớp cấp 2 này của bọn hắn ngoài Bội Giai Kỳ thì không có ai xinh đẹp như vậy. Thấy biểu cảm cảu mọi người Từ Thiên phì cười một cái, hắn quay lại nhìn Dương Ngọc Linh nói: “Ngọc Linh họ không có nhớ đến cậu đâu khì... Có lẽ cậu mờ nhạt...á..á..đau...” Chưa kịp mói xong Từ Thiên đã bị Dương Ngọc Linh véo cho một cái khá mạnh vào mạn sườn, cô còn không quên lườm Từ Thiên một cái.

Thấy biểu hiện của hai người trước mặt cả lớp có chút bất ngờ, Hà Tư Minh sau khi bình tĩnh lại hắn định hình lời Từ Thiên nói. Hà Tư Minh lẩm bẩm ‘ Ngọc Linh...Ngọc Linh...’ Sau đó một thân mình mũm mĩm hiện về trong đầu của Hà Tư Minh, hắn nói to: “Cậu... Chẳng lẽ cậu là Dương Ngọc Linh ...”

Một lần nữa câu nói của Hà Tư Minh làm mọi người bất ngờ, cô gái xinh đẹp là Dương Ngọc Linh mũm mĩm hồi cấp 2 sao? Không thể nào...