“Tôi không có kỹ năng đặc biệt gì cả!”
Trần Lạc Thần thờ ơ trả lời.

Nghe vậy, cả đám Lăng Quần đều khẽ cau mày, lộ ra vẻ khó chịu.

“Trần huynh đệ, nếu ngươi không có gì cả, vậy ta nghĩ không nên tham gia nhiệm vụ giải cứu lần này.

Chúng ta không có nhân lực và sức lực để chăm sóc cho ngươi!”
Lăng Quần lập tức nhắc nhở Trần Hạo, giọng điệu đầy khinh thường Trần Hạo.

Hầu hết những người tham gia cuộc giải cứu này đều có chuyên môn riêng nên tất nhiên họ không muốn một người không biết gì tham gia.

Nghe được lời nói của Lăng Quần, Trần Lạc Thần không khỏi nhíu mày, không ngờ những người này lại coi thường anh như vậy.

“yên tâm đi, ta không cần ngươi chăm sóc hay giúp đỡ ta, các ngươi trước tiên tự lo bản thân cho tốt vào đi đã!”
Không chịu thua kém, Trần Lạc Thần lập tức quay lại Lăng Quần.

Trần Lạc Thần nói xong liền xoay người bước ra ngoài, một người đàn ông đi tới bên cạnh một mảnh đất trống ngồi xuống, thu dọn đồ đạc, kiểm tra hành lý.

Ba người Lăng Quần cũng không muốn để ý tới Trần Hạo, dù sao có Trần Lạc Thần thì củng tốt, bọn họ có thể bỏ qua khỏi lo cho Trần Hạo.


Linh Sơn, cao gần vài ngàn mét so với mực nước biển, nhiệt độ và áp suất không khí càng thấp khi càng lên cao, và môi trường trên núi rất khắc nghiệt, gió tuyết cực lớn và nguy hiểm.

Vì vậy, lần này đi Linh Sơn giải cứu có thể nói là một hành trình vô cùng mạo hiểm.

“Mọi người, tối nay gió Linh Sơn cấp sáu, lại có bão tuyết nên ấn định thời gian khởi hành là 7 giờ sáng mai.

Mong mọi người tối nay nghỉ ngơi thật tốt, và dưỡng sức mai lên đường! ”
Ngay sau đó, Vương Bằng bước tới chỗ Trần Lạc Thần và Lăng Quần rồi nói với họ.

Đêm nay, định mệnh sẽ là một đêm khó ngủ.

Màn đêm buông xuống, Trần Lạc Thần một mình dựa vào ba lô, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, chỉ có một tiếng động truyền vào tai Trần Hạo.

Trần Lạc Thần lập tức mở mắt ra, nhìn về phía căn lều của ba người Lăng Quần, chỉ có hai bóng người lẻn ra khỏi lều, nhìn rất cẩn thận.

Nhìn xuyên màn đêm đen kịt, Trần Lạc Thần có thể nhìn rõ mặt của hai người này.


Hai người đó không phải ai khác, chính là Ngô Khắc và Lục Minh.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Lạc Thần trong lòng không khỏi bật cười, không ngờ hai người này lúc trước còn đang trêu tức mình, giờ lại lén lút chạy trốn, thật sự là rất nực cười.

Sau một hồi suy nghĩ, Trần Lạc Thần đứng dậy, lặng lẽ tiến lại gần hai người này.

“Hai người các ngươi đêm khuya như vậy còn muốn đi đâu?”
Trong giây tiếp theo, Trần Lạc Thần xuất hiện phía sau Ngô Khắc và Lục Minh, chất vấn bọn họ.

Sự xuất hiện của Trần Lạc Thần khiến hai người gần như sợ chết khiếp, liệt nửa người ngồi trên mặt đất.

“ngươi … ngươi cả đêm không ngủ, ở đây dọa ma sao!”
Ngô Khắc giọng nói run bần bật, tức giận nhìn chằm chằm Trần Hạo.

“Ah!”
“Nếu như ngủ say, làm sao có thể nhìn thấy hai người các ngươi đang lén lút chạy trốn?”.

Kiếm Hiệp Hay
Trần Lạc Thần giễu cợt, sau đó nhếch mép khinh thường.

“Ngươi..

Ngươi không nên ngậm máu phun người, chúng ta chỉ là ra ngoài xem thời tiết như thế nào thôi!”
Nghe Trần Lạc Thần nói xong, Lục Minh cùng Ngô Khắc nhìn nhau, liền hướng Trần Lạc Thần phản bác.

Không thừa nhận, đúng là điếc không sợ súng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy bụng phệ chưa phê J.