CHƯƠNG 49: TÔ LỆ HÀM XẢY RA CHUYỆN RỒI

Trần Lạc Thần cúp máy nhưng không quay về phòng ký túc mà đi thẳng qua sân của khoa 2.

Đương nhiên, trong tay Trần Lạc Thần vẫn cầm bộ quần áo mới mua cho Tô Lệ Hàm.

Bộ quần áo được gói rất tinh tế.

Trần Lạc Thần muốn đợi tới khi tìm được một lý do thích hợp để tặng cho Tô Lệ Hàm.

Nếu anh trực tiếp mở miệng nói thích người ta nên mới tặng đồ cho người ta thì chắn hẳn sẽ tán tốt loại người như Dương Ngọc, Trịnh Thiên Thiên.

Nhưng nếu là Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần nghĩ thầm thôi quên đi.

Làm không tốt sẽ khéo quá hóa vụng.

Hơn nữa, Trần Lạc Thần cũng muốn xem Tô Lệ Hàm muốn giới thiệu cho mình người bạn thế nào?

Nhưng khi Trần Lạc Thần đi tới bên ngoài sân, nhìn cảnh tượng trước mắt, anh không khỏi ngẩn người ra.

Tô Lệ Hàm đúng là đang ở đây. Lúc này cô vẫn ngồi ở trước sân khấu dài bên ngoài sân, quay lưng về phía Trần Lạc Thần.

Điều làm cho Trần Lạc Thần sửng sốt chính là…. còn có một nam sinh đang ngồi ngay sát bên cạnh Tô Lệ Hàm.

Hai tay Tô Lệ Hàm thân thiết kéo cánh tay của nam sinh này.

Hai người ngồi sát một chỗ, cười cười nói nói.

“Ầm!”

Trần Lạc Thần lại cảm giác trong đầu mình như có một tiếng sấm nổ vang.

Còn là loại đặc biệt gấp gáp, đặc biệt đột ngột đấy.

Cả tâm thần anh cũng sắp bị chấn động rồi!

“Tô Lệ Hàm người ta có bạn trai rồi à?”

Trái tim Trần Lạc Thần chợt lạnh giá, nói.

Anh thật vất vả mới lấy hết can đảm, chuẩn bị theo đuổi một cô gái mà mình thích, hơn nữa còn là một cô gái có tấm lòng thật sự không tệ.

Vừa rồi, trên đường đi, Trần Lạc Thần vẫn còn tưởng tượng lát nữa khi mình đưa món quà ra, Tô Lệ Hàm sẽ ngạc nhiên. Còn nữa, sau khi biết được ý của mình, liệu cô ấy có từ chối mình không?

Nếu quả thật từ chối mình, vậy phải làm thế nào?

Nhưng Trần Lạc Thần cảm thấy 80% là Tô Lệ Hàm sẽ nhận lấy.

Chẳng qua Trần Lạc Thần tuyệt đối không ngờ sẽ xuất hiện cảnh tượng trước mắt.

“Hi! Trần Lạc Thần, bọn mình ở đây!”

Khi trong đầu Trần Lạc Thần đang trống rỗng, Tô Lệ Hàm vẫy tay gọi Trần Lạc Thần.

“Trần Lạc Thần, sao cậu tới mà chẳng nói tiếng nào, đứng đực ra đấy làm gì?”

Sau khi Trần Lạc Thần đi tới, Tô Lệ Hàm vẫn kéo tay của nam sinh kia, cười vui vẻ nói với Trần Lạc Thần.

“Không… Không có gì!” Vẻ mặt Trần Lạc Thần lúng túng.

Nhìn nam sinh bên cạnh Tô Lệ Hàm hẳn là bạn cùng lứa tuổi, ăn mặc vô cùng rạng rỡ đẹp trai.

Hơn nữa còn rất trắng đấy.

Trần Lạc Thần đứng chung với nam sinh này, bản thân anh cũng thấy hơi tự ti, bởi vì cách ăn mặc của mình thật sự có hơi xấu.

Nghĩ lại cũng đúng, Tô Lệ Hàm là thiếu nữ xinh đẹp như thế, sao có thể không có nam sinh nào đuổi chứ.

“Trần Lạc Thần, để mình giới thiệu với cậu nhé, đây là Tô Minh em họ mình. Tô Minh, đây chính là Trần Lạc Thần mà chị đã nói với em đấy!”

Tô Lệ Hàm kéo tay của Tô Minh đi từ trên sân khấu xuống.

Trần Lạc Thần lại ngẩn người.

Mẹ kiếp, hóa ra là em họ của Tô Lệ Hàm à?

Tâm tình của Trần Lạc Thần bây giờ cảm giác giống như gặp tai họa sống lại, rồi lại gặp tai họa sống lại vậy.

“Chà chà, anh chính là Trần Lạc Thần mà chị họ tôi nói tới à? Nghe nói anh bạn rất may mắn, trúng được vé số đấy!”

Tô Minh cười nhạt.

Nhưng dù thế nào cũng không che giấu được sự khinh thường trong mắt cậu ta.

Anh thử nghĩ xem.

Cậu ta muốn tìm chị họ để thương lượng, kết quả chị họ nói giới thiệu cho cậu ta làm quen với một người bạn không tệ.

Nghe chị họ nói thì người này rất tốt, hơn nữa còn trúng số các loại đấy.

Tô Minh nghĩ thầm, có lẽ đó là người có chút tiền, làm quen một lát cũng không sao.

Nhưng cậu ta không ngờ, vừa nhìn thấy cách ăn mặc này của Trần Lạc Thần là đủ biết rồi.

Mẹ kiếp, người này là kiểu nông thôn và thành thị kết hợp đi?

Dáng vẻ này là dáng vẻ của người có tiền sao?

Tô Minh cực kỳ thất vọng.

“Tôi là Trần Lạc Thần!”

Trần Lạc Thần khẽ gật đầu, giơ tay ra tính bắt tay với Tô Minh.

“Được rồi chị họ, em đã gặp bạn chị, giờ em phải về trường học trước đây. Tháng sau là lễ đại thọ của bà nội, chuyện chuẩn bị quà tặng gì đó thì cứ quyết định như vậy nhé, em đi đây!”

Tô Minh trực tiếp bỏ qua Trần Lạc Thần, sau đó hai tay đút túi quần, miễn cưỡng nói với Tô Lệ Hàm một câu rồi rời đi.

Hôm nay, cậu ta tới đây chủ yếu là thương lượng với chị họ một chút về chuyện quà tặng đại thọ của bà nội tháng sau.

“Tô Minh, thằng nhóc thối nhà em!”

Nhìn người em họ có quan hệ tốt nhất với mình từ nhỏ tới lớn lại vô lễ với Trần Lạc Thần như vậy, Tô Lệ Hàm cũng hơi tức giận.

“Trần Lạc Thần, thật ngại quá, thằng em trai này của mình tính tình như vậy đấy, chờ sau này mình chắc chắn sẽ mắng cho nó một trận!”

Vẻ mặt Tô Lệ Hàm áy náy nói.

Trần Lạc Thần phẫn nộ rút tay lại: “Không sao!”

Nói thật, cho dù bị Tô Minh khinh thường, trong lòng Trần Lạc Thần chỉ có chút tức giận nhưng thậm chí không đáng kể tới.

Vì sao à?

Bởi vì vừa rồi Trần Lạc Thần tưởng Tô Minh là bạn trai của Tô Lệ Hàm, liền cảm giác như mọi âm thanh đều biến mất, nhưng bây giờ mới biết là không phải.

Loại tâm tình trái ngược này đã làm cho Trần Lạc Thần không thể phẫn nộ nổi.

“Đúng rồi Trần Lạc Thần!”

Đôi mắt đẹp của Tô Lệ Hàm thoáng đảo qua, có phần hứng thú nhìn về phía Trần Lạc Thần nói: “Vừa rồi, mình nhìn vẻ mặt của cậu rất khó coi, sao vậy?”

Cho dù vừa rồi Tô Lệ Hàm vẫn rất hào phóng giới thiệu Tô Minh, nhưng ánh mắt cô lại nhận ra được sự thay đổi tâm trạng của Trần Lạc Thần.

“Không sao, chỉ là vừa mình còn tưởng đó là bạn trai của cậu tới chứ!” Trần Lạc Thần cười gượng nói.

“Phì, cái gì? Cậu tưởng em trai mình thành bạn trai mình à! Ha ha!”

Tô Lệ Hàm cười.

“Sao có thể thế chứ? Thật ra mình còn chưa từng có người yêu đâu. Có thể tại tiêu chuẩn của mình yêu cầu bạn trai hơi cao!”

Tô Lệ Hàm ngồi xuống sân khấu dài.

Lời nói này làm cho Trần Lạc Thần thấy hứng thú.

“Cậu có tiêu chuẩn gì về bạn trai cậu thế?”

Trần Lạc Thần thử dò hỏi.

“Làm bạn trai của mình thì đầu tiên nhất định phải là khí chất, anh ấy có thể giàu hoặc nghèo cũng được nhưng về phương diện khí chất thì nhất định phải tốt! Thứ hai chính là nhìn về ngoài không thể quá khó coi. Thứ ba, đó chính là anh ấy phải tốt, phải trung thủy với người mình yêu. Thứ tư…”

“Còn có thứ tư á?”

Trần Lạc Thần cảm giác đầu mình cũng muốn to lên rồi.

Chỉ với ba điểm này, mình cũng chỉ đạt được có một điểm rưỡi.

Nhìn mình không quá khó coi. Mặt khác, Trần Lạc Thần tự mình đánh giá là mình vẫn còn rất tốt đấy.

Về phần nói khí chất à…

Nói thật, bản thân Trần Lạc Thần cũng cảm thấy mình rất thất bại.

Rõ ràng bây giờ mình là một phú nhị đại đỉnh cao lại không có đủ khí chất tự tin bằng những phú nhị đại khác.

Điểm này đúng là quá tệ!

Xem ra sau này mình thật sự không thể khiêm tốn tiếp được nữa!

Trong lòng Trần Lạc Thần thầm nghĩ.

Đồng thời, Trần Lạc Thần vốn định tặng quà, suy nghĩ một lát lại không tặng nữa.

Mấy yêu cầu này của Tô Lệ Hàm nghe có vẻ tùy ý, nhưng thật ra cũng là yêu cầu trong lòng cô.

Mình vẫn chưa hoàn toàn đạt được, nếu theo đuổi cô thì chắc hẳn sẽ rất khó.

Không bằng tạm thời làm bạn trước, cứ tiến hành dần dần thôi, gấp cái gì chứ?

Cho nên mấy ngày luyện tập ở khoa hai sau đó, lúc Trần Lạc Thần ở cùng với Tô Lệ Hàm không còn với mục đích muốn cô làm bạn gái của mình nữa mà hoàn toàn đối xử như người bạn vô cùng hòa hợp, Tô Lệ Hàm cũng bắt đầu không giấu giếm gì Trần Lạc Thần.

Thậm chí Trần Lạc Thần cũng nghi ngờ, có phải ngày đó Tô Lệ Hàm đưa ra tiêu chuẩn là cố ý nói với mình, bảo mình không nên có ý với cô ấy, hai người làm bạn sẽ tốt hơn hay không!

Điều này coi như là từ chối mình sao?

Mãi đến hôm nay, hai người cùng tham gia cuộc thi của khoa hai lại xảy ra một chuyện…

Ban đầu, hai người đã hẹn thi xong cuộc thi ở khoa hai thì cùng quay về trường học.

Nhưng sau khi Trần Lạc Thần thi xong, anh chờ mãi vẫn không thấy Tô Lệ Hàm đâu cả.

Trần Lạc Thần gọi điện thoại thì Tô Lệ Hàm đã tắt máy!

Có hai lần cơ hội, cho dù Tô Lệ Hàm thật sự phải thi hai lần, lâu như vậy cũng nên đi ra rồi chứ?

Lúc này, Trần Lạc Thần vừa vặn thấy một nam sinh cùng tổ với Tô Lệ Hàm ủ rũ cúi đầu đi ra.

Anh lập tức đi tới hỏi.

“À! Cậu nói về người đẹp kia à? Cô ấy không tham dự cuộc thi, hình như lúc sắp thi thì cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, lại hấp ta hấp tấp rời đi rồi!”

Người đẹp như Tô Lệ Hàm, bất kể đi đến đâu cũng sẽ làm cho người ta chú ý.

Trần Lạc Thần thật ra không ngạc nhiên khi thấy bị nam sinh này chú ý.

Nhưng Trần Lạc Thần nghĩ thầm, Tô Lệ Hàm rốt cuộc làm sao vậy? Cô không nói tiếng nào lại vội vàng rời đi, còn tắt máy nữa?

Sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ?

Trần Lạc Thần nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi điện thoại cho Giang Bích Ngọc hỏi một câu.

“A, Trần Lạc Thần, cậu quan tâm tới Lệ Hàm như vậy làm gì? Cậu thật sự cảm thấy cậu trúng số là có thể theo đuổi Lệ Hàm sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à!”

Rất rõ ràng, Giang Bích Ngọc còn nhớ rõ mối thù anh liên tục không nể mặt mình ở phòng bếp nhà vườn.

Điện thoại vừa được kết nối, cô ta đã liên tục nã pháo về phía Trần Lạc Thần.

“Có phải cô biết cô ấy đi đâu không? Cô nói cho tôi biết đi, về sau, tôi sẽ báo đáp cô, tôi sẽ tặng cho cô một bộ quần áo của Pinweiduo!”

Trần Lạc Thần thản nhiên nói. Anh không dám tặng Tô Lệ Hàm bộ quần áo mà Lâm Y Y đưa lần trước, bây giờ đúng lúc đưa cho Giang Bích Ngọc.

Chủ yếu là Tô Lệ Hàm âm thầm rời đi như vậy, Trần Lạc Thần quả thật lo lắng cô xảy ra chuyện gì…

Trần Lạc Thần làm vậy cũng không phải chỉ vì theo đuổi cô, chỉ cần là bạn, anh đều không thể không hỏi tới.

“Cậu nói thật chứ? Cậu có thể mua được hàng của Pinweiduo à? Quần áo ở đó cũng phải lên tới mấy chục triệu đấy!” Giang Bích Ngọc vui vẻ nói.

“Ừ, lát nữa sẽ đưa cho cô!”

“Được rồi, nể tình cậu cuối cùng cũng biết tặng quà cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết. Ôi… Tôi cũng chỉ vừa biết nhà của Lệ Hàm xảy ra chuyện rồi. Việc kinh doanh của gia tộc cô ấy thất bại, hình như sắp phá sản, trong nhà muốn cô về một chuyến!”