Cô gái bắc chõ cơm xuống rồi bê vào trong nhà. Xong việc cô vội vã chạy vào phòng ôm cặp

"Ngoại à, con đi học nhé, hôm nay con về muộn nên đói thì ngoại cứ ăn trước nhé"

Bà cụ tứ trong phòng ra, ho sặc sụa nói

"Lam Thư đi học vui nghe con"

Buổi sáng hôm ấy, vẫn như bao buổi sáng đẹp trời của những hôm trước. Cô đi học trên chiếc xe đạp cũ kĩ mà mẹ để lại. Cũng không biết từ bao giờ cô đẫ quên đi nỗi thiếu vắng tình yêu thương của mẹ. Những kỉ niệm về mẹ cũng chỉ hiện về với cô trong những câu truyện mà người bà kể lại. Cô không có ba, mẹ cô thì mất khi cô vừa cất tiếng khóc chào đời. 17 năm khôn lớn dưới sự che chở của bà ngoại. Trong giấc mơ cô cũng chỉ ước một lầm gặp lại người mẹ hiền mà mình chỉ thấy trong tranh ảnh.

"Lam Thư,Lam Thư đợi mình với, làm gì mà gấp như ma đuổi vậy"

Đằng sau có một cô gái chạy đến, đó là Phương Chi bạn thân của Lam

Thư

"Gấp gì đâu, tại hôm nay mình trực nhật, đến muộn lớp bẩn ảnh hưởng đến thi đua của lớp thì sao "

Phương Chi nhìn Lam Thư cười

"Đúng là lớp trưởng có khác suốt ngày trường rồi lớp, thì rồi lại đua"

"Cậu nói vậy chứ đây là trách nhiệm của mình mà"

"Ừ"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện không để ý có một chiếc xe bất ngờ lao tới