"Không còn nữa...!Điểm chút ở đây đã không còn nữa..."
Kỷ La ô ô dùng hai móng vuốt để che trán.
Cô thích nhất là nốt chu sa mà Tiểu Mạt Mạt bôi ở giữa mi tâm cô, hơn nữa cô còn cho rằng vòng tròn nhỏ màu đỏ kia vô cùng trọng yếu, là biểu tượng của tiên nữ.
Kết quả, bị Thẩm Tiêu không cẩn thận cọ đi mất.
Kỷ La cảm thấy rất thương tâm.
Thẩm Tiêu đứng ở bên người cô, cúi đầu chăm chú nhìn con thỏ gầm gừ rơi lệ, đáy mắt lóe ra ánh sáng tối.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Anh nâng mí mắt lên, nhìn xung quanh cái căn phòng livestream nho nhỏ này.
Cuối cùng anh cũng tìm được một thỏi son môi bên cạnh tủ, cầm lấy nó lại trực tiếp bẻ gãy, sau đó cúi người vẽ lại một vòng tròn nhỏ hoàn mỹ trên trán Kỷ La.
Kỷ La phát hiện vòng tròn nhỏ màu đỏ Thẩm Tiêu vẽ cho cô còn tròn trịa hơn so với vừa rồi người khác vẽ, nhất thời không khóc nữa, nâng mặt nở nụ cười rạng rỡ.
【 Chủ bá điêu khắc cát, chú ý.


【Trợ lý tiểu ca ca có thể xuất hiện nhiều trước ống kính hơn không?】
Không biết xuất phát từ phép thuật gì, độ hot trong livestream lại càng ngày càng cao, màn hình cũng càng ngày càng dày đặc.
Có người đại khái là nghe nói trong buổi livestream này có soái ca nên họ lần mò tin mà đến, có còn có người chỉ đơn thuần thích xem chủ bá này chơi bảo mà chọc cười, cảm thấy chương trình của Kỷ La khá hiệu quả cũng đặc biệt tốt.
Chưa đầy nửa giờ, sự nổi tiếng và phần thưởng đã đạt mức cao mới.
Ngay cả người chủ bá của công ty cũng chạy tới xem.
Sau đó liền nhìn thấy Kỷ La mang theo khuôn mặt quỷ họa phù, bàn tay nhỏ bé cầm lấy mạch* cất tiếng hát, bỗng nhiên tiếng hát còn dễ nghe hơn.
Điểm kỹ năng này, ngay cả hệ thống cũng không ngờ tới.
Tiếng thỏ kêu không phải là lẩm bẩm, và chuột không khác nhau sao?

Giờ phút này giọng hát của Kỷ La giống như chú chim sơn ca là từ đâu đến......
Có màn đạn cũng đặt ra nghi vấn về chuyện này —— dù sao trước kia Tiểu Kỷ Kỷ cũng tự xưng rằng là một chủ bá tài nghệ, nhưng ca hát tựa như đánh gật, toàn bộ đều dựa vào làm nũng bán manh tác phong trà xanh để thu hút khán giả xem.
Kỷ La rất thành thật bày tỏ: "Ca múa của Hạ nương nương đều lợi hại nhất ở Đại Sở, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy nên cũng nghe rất nhiều, chậm rãi liền học theo được.

"
Hệ thống lâm vào trầm tư.
Nó phát hiện,dường như con thỏ này cũng không quá ngu ngốc ha? Ít nhất khả năng học tập và bắt chước đều không tồi.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, có lẽ cô so với đại sở đệ nhất yêu cơ là lựa chọn tốt hơn.

Bởi vì dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, khả năng của vật chủ quá mạnh ngược lại sẽ không thể kiểm soát, dễ dàng chơi, dẫn đến các thế giới trong cốt truyện sụp đổ.
"Cảm ơn tất cả mọi người cho món quà...!Vù vù..."
Thỏ cũng có một nhược điểm, đó là hụt hơi.
Mỗi lần hát xong một bài hát, Kỷ La đều phải nghỉ ngơi giữa chừng có thể là rất lâu, ăn mấy miếng bắp cải, hoặc bảo Thẩm Tiêu đổ nước khoáng vào nắp chai cho cô uống từng ngụm nhỏ.
Thẩm Tiêu nhìn cô gái tựa lưng trông khá là mệt mỏi nhưng vẻ mặt kia thấy mỹ mãn, ngón tay bất giác giật giật, chậm rãi nâng lên, đặt lên đỉnh đầu Kỷ La, sờ sờ.
Lông xù xù.
Tuy nhiên, đối với một con thỏ mà nó,hình như còn thiếu điểm gì.
......!Tai?
Kỷ La ngây người trong chốc lát, lập tức hoảng sợ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu: "Anh muốn ăn hết đầu óc của tôi sao? Tôi, tôi cái gì cũng đều không biết, nên ăn cũng vô ích!"
Thẩm Tiêu: "......"
Anh yên lặng thu tay lại, dường như là bởi vì trong đầu không ngừng vang lên vọng tiên linh ngâm xướng trống rỗng mà nhất thời quên cách làm sao bắt chước nhân loại nói chuyện, qua một lát, mới mơ hồ khàn giọng nói: "Tôi không ăn cô.

"
Ít nhất hiện tại sẽ là không.

Cho đến khi Kỷ La dùng giọng hát của cô, khiến cho tiếng ồn ào hàng tỉ năm liệt hỏa cùng tử vong bên tai anh trở về yên tĩnh, khiến hắn không còn nghe thấy tiếng kêu rên của các tội nhân cùng quái vật.
【Trợ lý tiểu ca ca là trời sinh bong bóng âm thanh sao? Rất cưng chiều, tôi yêu】
【Chủ bá đừng chà đạp mỹ nam này nữa, để tôi đi.】
Thẩm Tiêu vừa mở miệng, số lượng quà tặng liền tăng lên, du thuyền ô tô bay qua đầy màn hình, thậm chí còn có một số bình luận nói đùa rằng yêu cầu chủ bá rời khỏi phòng livestream,chỉ cần nhắm máy quay vào trợ lý là được rồi.
Phong cách livestream "giả ngu giả vờ xấu xí" lần này của Kỷ La, phần lớn thu hút cư dân mạng nhưng học chủ yếu đều mắng chủ bá làm niềm vui, hiện tại đã có không ít người chụp ảnh màn hình trong buổi livestream khuôn mặt phúc oa của Kỷ La đang nước mắt, tạo một gói biểu tượng rồi gửi cho bạn bè.
Ghép chữ: Cuối cùng một người gánh vác tất cả.jpg
Chị Lý, người đại diện luôn quan sát Kỷ La livestream, cảm thấy rất hoang mang,cô tuyệt đối không ngờ tới Kỷ La không phải dựa vào mỹ mạo của mình, mà lại là lấy theo cách này mà nổi.
Tuy nhiên, có hàng chục triệu người nổi tiếng đẹp trên Internet, các chị em xinh đẹp có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Mà cách làm này có thể bền vững hơn chút.
Công ty ngay lập tức sắp xếp mở rộng tài nguyên cho cô.
Tiểu Mạt Mạt hối hận thì cũng không kịp, cô ta liền lập tức trang điểm cho mình một năm làm người dọa người như Kỷ La, nhưng kết quả số người online đột nhiên giảm xuống thành 0
Một ngày này, Kỷ La thành công có thêm tiền có mấy ngàn tệ, công ty khen ngợi cô có tiến bộ, lại cho hai ngàn tệ làm tiền thưởng, sau khi tan làm cô lãnh thưởng đứng trước mặt mọi người trong công ty.
Kỷ La đắc ý, đứng trên đài hai tay giơ tấm huy chương nhỏ, khuôn mặt ngẩng cao lên, đến nỗi nhìn thẳng lên cả trần nhà, bộ dáng không có người trong mắt.
Sau khi rời khỏi công ty, trước tiên Kỷ La chuyển tiền cho nữ chủ trước đó mình mượn, sau đó hỏi người đàn ông đi theo bên cạnh: "Bây giờ chúng ta rất giàu, có muốn đi cửa hàng tiện lợi một lần hay không, hay mua cho anh một ít quần áo mặc khác không? "
Thẩm Tiêu vừa cúi đầu, liền nhìn thấy đôi mắt to như có thần của Kỷ La tràn đầy sự chờ mong nhìn anh.
Xem ra là chính cô rất muốn đi.
Người đàn ông gật đầu, hai người cùng nhau đi vào phố thương mại gần đó.
Ở hiệu sách, Kỷ La ôm sách ảnh truyện thiếu nhi đọc thật lâu, Thẩm Tiêu lấy tất cả sách đều là tiếng nước ngoài đối với người bình thường mà nói mấy quyển sách là về chuyên ngành lịch sử.
Trong cửa hàng thú cưng, Kỷ La và Long Miêu đánh nhau, và dường như bọn họ rất giận nhau về chuyện gì đó.Khi Thẩm Tiêu vừa bước vào cửa hàng, toàn bộ lập tức lặng ngắt như tờ, một ít động vật nhỏ nhanh nhạy tiến vào trạng thái chết giả, sợ tới mức chủ tiệm và khách không biết làm sao.
Kỷ La nắm tay người đàn ông ngẩng đầu sải bước đi tới đi lui trước lồng Long Miêu, diễu võ dương oai với đám chuột run rẩy thật lâu, sau đó tỏ vẻ thỏ giả khuyển uy cảm giác thật tốt, sau này cô muốn đến cửa hàng thú cưng vài lần nữa.
Tại các cửa hàng thương hiệu quần áo...

A, cũng bởi vì Kỷ La trang điểm trên mặt quá dọa người, bị nhân viên cửa hàng tưởng là quỷ thần kinh không bình thường đến để quấy rối liền mời ra ngoài
Không thể mua quần áo mới cho Thẩm Tiêu.
Kỷ La đành phải nói cho anh, muốn thay đổi tạo hình, chỉ cần tự mình thay đổi.
"Ngươi còn muốn gì nữa không? Tôi có thể mua nó cho anh.

"Kỷ La rất hào khí vỗ ngực, như phát ra thanh âm của phú bà.
Thẩm Tiêu suy nghĩ một chút, liền mang theo Kỷ La đi vào một tiệm thú bông cửa hàng mà rất nhiều nữ sinh chen đầy vào.
Không thể tưởng tượng được đại quái vật này cũng có một trái tim thiếu nữ.
Kỷ La đang ngoan ngoãn ôm con gấu yêu thích không buông, đột nhiên trước tầm nhìn bị thân hình người đàn ông cản trở, sau đó đầu trầm xuống, giống như có thứ gì đó bị đeo lên.
"Chỉ có cái này." Thẩm Tiêu nói.
Kỷ La nghiêng đầu, đi soi gương bên cạnh, phát hiện trên đỉnh đầu mình lại có thêm hai tai thỏ trắng nhung.
Cô kinh hô một tiếng, hai tay lập tức buông con gấu ngoan ngoãn trong ngực ra thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, cũng may được Thẩm Tiêu tiện tay đỡ.
"Lỗ tai tôi lại quay về rồi!" Kỷ La khuôn mặt dán gương, bàn tay nhỏ bé không ngừng đùa nghịch hai bên tai thỏ rũ xuống, "Nhưng so với trước kia xấu có chút xấu."
Đương nhiên, thà có lỗ tai cũng sẽ đẹp hơn khi không có lỗ tai, Kỷ La cảm thấy coi như miễn cưỡng.
"Thứ anh muốn mua chính là cái này hả, thì ra anh cũng muốn có đôi tai thỏ." Kỷ La lưu luyến không muốn đem khuôn mặt rụt trở về, ở trên gương lưu lại một vòng quai hàm hồng ấn.
Thẩm Tiêu khẽ lắc đầu, "Cho cô đeo."
"Cho tôi sao?"
"Ừ."
Thẩm Tiêu giơ tay lên, chậm rãi điều chỉnh vị trí cho hai tai thỏ trên đỉnh đầu Kỷ La.
Kỷ La thẹn thùng xấu hổ, thân thể nhỏ nhắn lúc này lắc trái lắc phải, hai bàn tay nhỏ bé cùng một chỗ nắm chặt, yên lặng ngước mắt lên.
Cô bỗng nhiên phát hiện, sâu trong con ngươi lạnh như băng, máy móc của người đàn ông, dường như có hiện lên một nụ cười rất nhẹ, nhìn thoáng qua, giống như chỉ là ảo giác.
Kỷ La chớp chớp mắt.
Vẻ mặt người đàn ông đã khôi phục vẻ lãnh đạm, cảm xúc duy nhất có thể đọc được từ trong ánh mắt của anh đó chính là thân ở tầng cao nhất của chuỗi thức ăn, độc nhất thuộc về người săn mồi cao ngạo.
"Đôi tai thỏ này hai mươi đồng." Ông chủ tới gần, ở bên cạnh cười ha hả nói với Thẩm Tiêu, "Tiểu ca này, tuyệt đối đây là lễ vật tốt nhất tặng cho bạn gái, đáng yêu lại vừa có giá cả phải chăng."
Kỷ La lấy ra kho bạc nhỏ: "Anh một đồng đều không có, để tôi trả cho anh đi."
Biểu hiện của ông chủ thoáng trở nên vi diệu.

Chờ Kỷ La quét xong mã QR, ông chủ liền nói vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Người đàn ông ăn cơm mềm *dù đẹp trai đến đâu cũng không được nha, sẽ đào rỗng cô."
(*ăn cơm mềm: hiểu đơn giản là ăn bám phụ nữ)
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Tiêu nhất thời nheo lại, các hạt màu đen đen bí ẩn tuôn ra, tụ tập bên cạnh ông chủ
"Người đàn ông cơm mềm là gì?"
"Chính là ăn của cháu, ở lại của cháu, dùng của cháu nha."
Kỷ La suy nghĩ nửa giây.
Thẩm Tiêu kia quả thật là một đàn ông ăn cơm mềm không hơn không kém đâu.
Kỷ La ưỡn ngực, tràn ngập tự tin nói: "Cháu không sợ, để cho anh ta đào rỗng cháu là được rồi!"
"......"Thần sắc người đàn ông hơi hoãn lại.
Các hạt màu đen tụ tập xung quanh ông chủ cũng từ từ quay trở lại.
Ông chủ dùng một loại ánh mắt yêu đương không được cứu vãn được nhìn Kỷ La, lắc đầu: "Quên đi, cháu cao hứng là tốt rồi, tiểu cô nương này phải học một bài học mới có thể học cách nhìn người được."
Kỷ La đeo hai lỗ tai thỏ mềm mại trắng nhung, bước nhỏ lên, cao hứng dắt Thẩm Tiêu rời khỏi phố thương mại.
Thẩm Tiêu hơi quay đầu lại.
Bóng người chiếu vào trong mắt anh, không phải là ông chủ tiệm thú nhồi bông vừa đắc tội với anh, mà là một người đàn ông xa lạ cuống quít chạy đến phía sau cột điện tránh né tầm mắt của anh.
"Làm sao vậy?" Kỷ La ngẩng đầu hỏi.
"Có người, vẫn luôn đi theo."
"Con phố này có nhiều người như vậy, có người đi theo phía sau chúng ta thì cũng là rất bình thường mà."
"Ừ."
Thẩm Tiêu không có nhiều lời, nắm chặt tay nhỏ mềm mại của Kỷ La, cùng cô đi về phía căn hộ.
[....]
Đố mọi người biết ai người theo dõi hai anh chị này?
A.Bạn trai cũ của nữ phụ
B.Tiểu Mạt Mạt
C.Người của phòng thí nghiệm muốn bắt Thẩm Tiêu
D.Đáp án khác.