Giản Ngôn Chi ngoan ngoãn kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Giản Bác Dịch. Vừa mở livestream, số fan vào xem dần tăng gấp đôi, gấp ba.

Lần đầu tiên Giản Ngôn Chi livestream trong tình huống như này, cho nên khi nhìn bình luận điên cuồng lướt trên màn hình, chẳng hiểu sao trong lòng cũng có chút cảm giác căng thẳng.

Giản Bác Dịch không nói gì, cậu tỏ ra cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mở giao diện trò chơi ra giống như bình thường, vẻ mặt thản nhiên làm chuyện mình nên làm.

Bình luận trắng xóa cả màn hình, thấy mọi người đều rối rít báo cho nhau. Bây giờ bất kể là fan của Giản Bác Dịch hay fan của Giản Ngôn Chi, chỉ cần ai có hứng thú thì đều sẽ tranh nhau vào xem livestream.

Người xem livestream Giản Bác Dịch cao chưa từng có.

“Ủa alo? Như này là sắp sửa công khai sao!”

“Cửu Ca oách ghê á, đưa thẳng bạn gái minh tinh vào livestream luôn!”

“Hình như tui đã nhìn thấy ánh mắt ai oán từ phía xa xa của Uyên thần...”

“Double kill 666!!!”

“Giản Ngôn Chi có đáng ghét quá không vậy, câu fame còn chưa đủ hay sao?”

“Ù ôi, nữ thần của em nữ thần của em!”

“Ở bên nhau khi nào vậy (Đã mang ghế sẵn chuẩn bị nghe kể chuyện rồi đây)”

“Có tướng phu thê quá!!!”

...

Hồi lâu sau, cuối cùng Giản Bác Dịch cũng mở lời, ánh mắt của anh nhìn vào màn hình, nhìn có vẻ rất bình thản nói: “Những bạn nói rất có tướng phu thê, các bạn đã nói đúng được một phần ba. Trong ba chữ ‘tướng phu thê’ này, tôi và Giản Ngôn Chi chỉ đúng mỗi chữ ‘tượng’* thôi.”

*Từ gốc (夫妻像) thì chữ “像” còn có nghĩa là giống nhau.

“Hahahahahahahaha!”

“Đúng đúng đúng đúng, còn chưa kết hôn, không phu thê, không vợ chồng gì hết.”

“Tướng người yêu có được không?”

“Cửu Ca nói cái gì thì chính là cái đấy.”

“Thấy mọi người nói như vậy, tôi cảm thấy cũng hơi giống thật.”

...


Giản Bác Dịch nhìn Giản Ngôn Chi một cái, “Hơi giống là chuyện hiển nhiên, dù gì cũng cùng một mẹ sinh ra, cùng một kiểu gen mà.”

Uông Đồng ở gần đó lập tức sững sờ, ngẩng phắt lên nhìn về phía Hà Uyên, mà anh chỉ thản nhiên nhìn bóng lưng hai người đang livestream, trong mắt còn ánh lên chút ý cười.

Còn bên phía Giản Bác Dịch, sau một giây chững lại, bình luận lại bắt đầu nổ ra như điên.

“What? Tôi đến đây để nghe câu chuyện tình yêu ngọt ngào, chứ không phải khoa chỉnh hình bên Đức!”

“Cái quái gì vậy! Cùng một mẹ!!!!”

“Ôi vãi ôi vãi, là anh em ư? Sao tôi chưa nghe Giản Ngôn Chi có anh trai làm tuyển thủ esports bao giờ nhỉ!”

“Chân tướng làm mị sốc nặng (mặt mỉm cười)”

“Đưa tin suốt mấy ngày nay mà chỉ là một màn hiểu lầm, tôi đã bảo mà, cái video kia căn bản chẳng nhìn ra được cái gì.”

“Mấy người phốt em Giản của chế bị vả mặt chưa? Câu fame cái rắm á.”

...

Giản Bác Dịch nói bằng giọng rất bất lực: “Video vào hôm ấy chỉ là vì cô em này muốn giành chìa khóa xe với tôi, góc quay của phóng viên nhìn thì có vẻ mùi mẫn thế thôi.”

Giản Ngôn Chi chống cằm, “Có thể quay thành như vậy em cũng rất bội phục, nếu biết sớm như thế em đã không tranh chìa khóa rồi.”

Giản Bác Dịch: “Phải đó, chỉ có em mới làm nhiều chuyện không đâu, cứ nằng nằng đòi lái xe, em nói em xem, trình lái xe kém như thế thì lái xe cái nỗi gì.”

Giản Ngôn Chi trở tay đập một cái vào sau gáy Giản Bác Dịch, “Này! Đó là Sasa của em đó, xe của em, anh cướp chìa khóa rồi mà còn lý sự à!”

Giản Bác Dịch lườm cô một cái, “Chẳng phải đã nói với em rồi sao, nó đã được đổi tên thành Rati Yi!”

“Lượn cái Rati Yi của anh đi, kể ra mới nhớ anh đã cất xe vào trong tầng hầm chưa, đừng có tưởng mở một buổi livestream là có thể xí xóa toàn bộ nhé.”

“Để ở trong tầng hầm rồi, tầng hầm bên dưới gaming house của bọn anh.”

“Cái em nói là tầng hầm nhà mình cơ mà!”

“Chậc, gì mà nhà bọn anh nhà bọn em, chẳng buồn nói chuyện với em nữa.” Giản Bác Dịch quay ra ống kính, tỏ vẻ bó tay, “Mọi người đã nhìn thấy chưa, đây chính là cô em gái quý hóa Giản Ngôn Chi của tôi đấy. Trước đây tôi không nói là vì cảm thấy quá mất mặt, mọi người đừng bị vẻ ngoài như thỏ con của con bé lừa nhé.”

Giản Ngôn Chi đảo mắt, “Trước đây em không nói mới là vì thấy xấu hổ đó. Mặt mũi còn chẳng được 6 điểm còn muốn làm anh trai em.”

“Ui trời trời! Vẻ ngoài của anh chưa được 6 điểm! Mọi người đều nói vẻ ngoài của anh ngang ngửa đại ca đó được chưa, em có mở mắt ra không đấy!”


“Em... ưm.”

Khi màn hình đầy ắp những bình luận như “Hahahahahaha”, “Giám định anh em ruột xong”, “Cứ như nhìn thấy cuộc sống thường ngày của tôi và anh trai tôi vậy”, “Coi hai anh em đặt tên cho xe kìa”, “Đã nói trước là làm sáng tỏ, kết quả biến thành màn châm chọc lẫn nhau 666666”, có một người đi đến trước camera. Người đó đứng nên ống kính chỉ quay được vị trí từ ngực trở xuống.

Lúc này, người nọ thẳng thừng duỗi tay tách hai người kia ra, sau đó mọi người liền nghe thấy giọng nói trầm thấp luyến láy toát ra vẻ ghét bỏ vang lên: “Đừng bêu xấu nữa, hai đứa yên lặng cho tôi chút đi.”

“Aaaaaaaaaaaaaa, đội trưởng, đội trưởng, đội trưởng!”

“Uyên thần đẹp troai quá!”

“Uyên thần làm đội trưởng, nhưng lại lo lắng như tấm lòng của bố mẹ ấy.”

“Hahahahaha, tự dưng cảm thấy có chút đáng yêu là làm thao nhể!”

“Uyên thần đừng đẩy nữa, mặt của Giản Chi nhà em biến hình rồi!!!!”

...

Hai anh em nhà họ Giản quay sang hừ mũi với nhau một tiếng rồi không nói gì nữa. Hà Uyên thấy thế bèn bỏ tay ra, “Giải thích xong rồi nhỉ, xong rồi thì cậu có thể bắt đầu tập luyện rồi đấy.”

Nói xong, anh lại xách mũ áo sau lưng Giản Ngôn Chi lên, “Còn không đứng lên, muốn livestream tiếp à?”

Giản Ngôn Chi bị anh lôi dậy, loạng choạng lùi về sau một bước, “Ấy ấy, kẹt rồi.”

Hà Uyên chụp bừa mũ lên đầu cô, “Ngốc nghếch.”

“Này này, đang livestream đấy, cho em chút mặt mũi chứ.” Giản Ngôn Chi hất mũ ra, ton tót đi theo sau Hà Uyên.

Hà Uyên đi được hai bước rồi dừng lại, ngoảnh lại nhìn cô, “Em đi theo tôi làm gì?”

Vẻ mặt Giản Ngôn Chi đầy mờ mịt, “Em đi lấy sữa chua để uống, trái lại là anh, anh cứ chắn đường em làm gì thế?”

Hà Uyên, “Thật không may, cùng đường.”

Giản Ngôn Chi tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng vòng qua anh chạy về phía phòng bếp, “Hình như sữa chua chỉ còn mỗi một lọ thôi.” Không thể để anh ấy cướp được.

Hà Uyên: “... Em đứng lại cho tôi!”

Bên chỗ Giản Bác Dịch vẫn đang livestream, dĩ nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại của Giản Ngôn Chi và Hà Uyên, lúc này bình luận trên màn hình lại hiện ra một đống dấu hỏi chấm.

Giản Bác Dịch thoát ra đọc bình luận một lát rồi lại vào game, vừa đợi xếp vị trí vừa nói: “Sữa chua ở gaming house bọn tôi á đúng là ngày nào cũng trong tình trạng báo động khẩn cấp. Mọi người nói xem sao hai người kia lại thích uống thế nhở? Ồ tôi đang nói đại ca và em gái tôi ấy... Gì cơ, Uyên thần vẫn uống sữa chua? Này bạn ơi, trong mắt bạn đội trưởng nhà tôi quang hợp để sống chắc?”


Bình luận trên màn hình:

“Hahahahaha đội trưởng chính là người chui từ trong tảng đá ra mà, uống sữa gì chứ.”

"Tốt xấu gì cái mà Cửu Ca tranh với Giản Ngôn Chi là xe, Uyên thần tranh sữa chua với cô ấy thì ra thể thống gì nhỉ?"

“Cảm thấy Uyên thần rất thân thiết với Giản Ngôn Chi???”

“Kể ra, các chế có thấy cảm giác CP không?”

“...”

...

Ở một bên khác, Giản Ngôn Chi gộp mấy bước thành một bước chạy vào trong bếp, nhanh chóng mở tủ lạnh ra.

Sữa chua để ở tầng trên cùng, khi ánh mắt nhìn lên đó, quả nhiên chỉ còn lại một hộp.

Giản Ngôn Chi mừng rơn, nhấc tay định lấy, nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau cô vượt qua tay cô, lấy được hộp sữa chua kia trước cô một nhịp.

Giản Ngôn Chi tròn xoe mắt, quay lại nói với vẻ oán giận: “Thứ tự trước sau, anh có...”

Chữ “hiểu” còn đang ở trong cổ họng, Giản Ngôn Chi đã nhìn chằm chằm vào cổ áo chỉ cách mình mấy centimet. Sau một thoáng ngẩn ngơ, cô miễn cưỡng nuốt những từ còn lại trở lại.

Vì cách nhau quá gần, Giản Ngôn Chi vô thức định lùi về sau một bước, nhưng đằng sau là tủ lạnh, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Thứ tự trước sau? Ai bảo em là ở đây có quy tắc này?” Hà Uyên cầm hộp sữa chua chọc vào vách ngăn tủ lạnh, anh hơi cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Giản Ngôn Chi.

Phía sau là từng luồng khí lạnh, phía trước là hơi ấm thoang thoảng. Giản Ngôn Chi đã ngửi thấy mùi hương dễ ngửi trên quần áo của anh, rất nhạt nhưng lại choán hết cõi lòng cô.

Trái tim đập như đã mất đi tiết tấu, Giản Ngôn Chi ngước mắt lên, ánh mắt cô lướt từ khuôn cằm rõ nét lên khóe môi của anh, rồi từ khóe môi của anh chuyển lên đôi mắt của anh. Cô giật thót tim, lơ đãng lẩm bẩm: “Đây là thường thức.”

“Thường thức?” Hà Uyên thu tay lại, cầm ống hút chọc vào hộp sữa chua, cúi đầu hút một ngụm rồi ngước lên nhìn cô, “Uống có hộp sữa chua thôi mà cần thường thức gì?”

Giản Ngôn Chi hừ một tiếng, “Đây là sữa chua Mậu Mậu mua cho em.”

Hà Uyên: “Đó cũng là vì tôi đồng ý chọn thì nó mới có mặt ở đây.”

“...”

Hà Uyên rũ mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn đang tức tối nhìn chằm chằm vào anh, anh khẽ cười một tiếng, đưa hộp sữa chua cho cô, “Thấy em đáng thương như này, cho em hút một ngụm nhé?”

Vốn dĩ chỉ định trêu cô một chút, Hà Uyên cũng không biết cái tính đùa dai này của mình phát sinh từ bao giờ. Nói tóm lại nhìn thấy dáng vẻ tức tối của cô nàng kia là anh lại muốn trêu cô một phen. Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ nhắn ở trước mặt bỗng nhiên ngậm lấy ống hút, hút mạnh hai ngụm rồi nhìn anh với vẻ mặt “Coi thường cái chết”.

“...”

“...”


Vị chua ngọt đặc quánh mượt mà trôi vào cổ họng, Giản Ngôn Chi nhìn Hà Uyên, mặt cô cũng từ từ đỏ lên trông thấy.

Bàn về chuyện sử dụng đúng cách phép khích tướng...

Dưới vẻ ngoài trấn tĩnh của Giản Ngôn Chi là con tim đang hối hận đến tím cả ruột. Sao cô lại liều mạng như thế! Thế mà cô lại dám uống sữa chua mà Hà Uyên đã uống qua rồi sao!

Khoan đã... vừa nãy cái ống hút kia có dính nước bọt của anh đúng không?

Đậu! Đây có phải nụ hôn gián tiếp trong truyền thuyết không vậy!

“Anh, anh cho em uống đó nhé.” Giản Ngôn Chi nói xong, đẩy Hà Uyên ra rồi nhanh chóng biến mất khỏi ngưỡng cửa phòng bếp.

Hà Uyên bị cô đẩy lùi ra phía sau, dựa vào tủ kính cạnh đó, hàng mi của anh hơi run run, cụp mắt nhìn hộp sữa chua trong tay.

“Đại ca.” Lâm Mậu đi từ bên ngoài vào phòng bếp, vừa rót nước vừa lẩm bẩm: “Sao Tiểu Ngôn Chi lại chạy nhanh thế nhỉ, chẳng phải chị ấy bảo không phải đi quay phim sao?”

“... Không biết.”

Lâm Mậu uống một ngụm nước, ngoảnh lại nhìn Hà Uyên một cái, “Ấy, cái này ngon như vậy sao, hôm nay anh đã uống hết ba hộp rồi đấy.”

“Cũng được.”

“Ủa đại ca, sao mặt anh đo đỏ nhỉ?”

“...”

“Nóng lắm à?”

Hà Uyên: “...”

Hà Uyên không trả lời, Lâm Mậu tự hỏi tự trả lời: “Em cũng thấy hơi nóng, chỉnh điều hòa xuống thấp là được rồi.”

“Ờ.”

“Kể ra em cũng chưa uống sữa chua này bao giờ, ngon thế cơ à? Cho em uống thử một hớp.” Nói đoạn, Lâm Mậu ghé lại gần.

Vậy mà còn chưa kịp chạm môi vào hộp sữa chua thì Hà Uyên đã đổi sang hướng khác, Lâm Mậu ngước mắt lên nhìn anh với vẻ mặt đầy nghi hoặc, chỉ thấy Hà Uyên hơi khựng lại rồi đưa hộp sữa chua đến bên miệng mình.

“Muốn uống thì đi mua nữa đi.”

Nói xong, Hà Uyên vừa uống vừa ra khỏi phòng bếp.

Lâm Mậu ấm ức nhìn theo bóng lưng của anh, “Uống thử một ngụm thôi mà, gì mà nhỏ mọn vậy.”

- -

Mậu Mậu: Sao lại nhỏ mọn thế nhỉ, ngay cả ngụm sữa cũng không nỡ cho em uống?

Vị đội trưởng chong xáng nào đó: Người có thể hôn gián tiếp với Tiểu Hồ Ly nhà tôi chỉ có tôi thôi nhé!