Học kỳ mới đã khai giảng, Giản Ngôn Chi quay lại trường học.

Giản Ngôn Chi rất khiêm tốn ở trường học, cho dù cô là người nổi tiếng nhất trong đám trai xinh gái đẹp nhưng ở trong lớp, cô có vẻ không khác gì với sinh viên bình thường khác.

Hơn nữa tính tình cô không tệ, cũng không có gánh nặng gì nên cô cũng chơi rất thân với các bạn cùng lớp.

Chỉ có điều gần đây có chút chuyện khiến trong lòng cô không thoải mái.

Trường học có hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, khoa diễn xuất của bọn họ cũng muốn đóng góp một tiết mục. Thầy cô quyết định chọn bộ phim “Khuynh Thành Chi Luyến” được cải biên từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của Trương Ái Linh, năm 2006 là do Lương Gia Huy và Tô Ngọc Hoa làm diễn viên chính.

Vị trí nam nữ chính cạnh tranh rất khốc liệt, người nào cũng muốn được bộc lộ tài năng vào lần kỷ niệm ngày thành lập trường này, dù sao, sẽ có rất nhiều nhà sản xuất và đạo diễn ngồi ở dưới sân khấu.

Nam nữ chính vẫn chưa được quyết định, nhưng Giản Ngôn Chi cũng không phải rất để ý tới chuyện này, mãi cho đến sau này, có một lần cô vô tình nghe thấy các bạn nữ cùng lớp nói chuyện với nhau ở nhà vệ sinh.

“Hình như thầy Nghiêm muốn chọn Giản Ngôn Chi làm nữ chính ấy, tớ cảm thấy tớ chẳng kém cậu ta chút nào, vì sao không chọn tớ chứ.” Là giọng nói của Lỗ Tiểu Kỳ, cô ta là một nữ sinh cũng coi như tương đối có thực lực trong lớp các cô, trông khá xinh, dáng người cũng không tệ.

Giản Ngôn Chi tự nhận bình thường cô có quan hệ không tệ với cô ta, còn thường xuyên ăn cơm cùng nhau ở trường học.

Một người khác tiếp lời, là Dư Trinh, bạn cùng phòng của Lỗ Tiểu Kỳ: “Người ta có thân phận gì, cậu có thân phận gì, dựa vào độ nổi tiếng của cậu ta, chắc bộ kịch này của chúng ta còn chưa đủ để gây chú ý đâu.”

“Vậy cũng quá bất công rồi, nếu như người nổi tiếng cứ lấy hết chuyện tốt thì chúng ta phải làm sao bây giờ, khi nào chúng ta mới có thể lộ mặt chứ?”

“Ôi ôi, nghĩ thoáng chút đi, có thể lấy được một vai nữ phụ thì cũng tốt lắm rồi.”

“Người so với người thật sự là muốn tức chết người ta mà, có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, làm chuyện gì cũng chẳng tốn chút sức lực nào, nhưng chúng ta thì sao… Chuyện gì cũng phải do bản thân mình tự giành giật, đáng sợ nhất là còn không giành được.”

Vừa dứt lời, một gian phòng trong nhà vệ sinh bị mở ra.

Giản Ngôn Chi đi ra mà mặt không đổi sắc.

Hai nữ sinh nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi thay đổi.

Dư Trinh: “Ngôn, Ngôn Chi, cậu cũng ở đây à.”

Giản Ngôn Chi ừ một tiếng: “Tôi đi nặng, đương nhiên phải ở đây rồi.”

Lỗ Tiểu Kỳ và Dư Trinh liếc mắt nhìn nhau: “Bọn tớ, bọn tớ vừa mới nói…”

“Tôi rất không đồng ý với những lời mà cậu nói.” Giản Ngôn Chi rửa tay xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lỗ Tiểu Kỳ.

Lỗ Tiểu Kỳ sửng sốt, hơi mím môi.

“Không có ai làm việc mà không tốn chút sức lực nào, những cố gắng mà tôi đã làm trong quá khứ không phải là thứ mà cậu có thể xóa bỏ bằng một câu sinh ra đã ngậm thìa vàng, lúc quay phim là tôi tự làm, không có ai làm thay tôi hết.” Khi Giản Ngôn Chi nói chuyện thì không hề có biểu cảm bực tức, chỉ có điều, đôi mắt không còn sáng ngời rực rỡ như khi nhìn người bạn tốt này lúc bình thường: “Cậu muốn làm nữ chính, sao không đi tìm thầy giáo để tự khẳng định bản thân đi, hiện tại cậu nói những điều này ở sau lưng thì có ích gì.”

Mặt của Lỗ Tiểu Kỳ hơi tái đi, là sự bối rối khi bị nói trúng tim đen, cũng là sự lúng túng khi bị bắt tại trận.


Giản Ngôn Chi không nói nữa, xoay người đi ra cửa, nhưng khi tới cạnh cửa thì cô lại dừng bước: “À đúng rồi, tôi chưa từng nghe nói thầy giáo sẽ chọn tôi làm nữ chính nha, thầy Nghiêm luôn luôn công bằng, sẽ không tự mình đơn độc đưa ra quyết định.”

Giản Ngôn Chi nói xong, cũng không nhìn xem rốt cuộc người phía sau có vẻ mặt gì, cuối cùng cô đi thẳng ra ngoài.

Giản Ngôn Chi có tâm trạng không tốt, buổi chiều đi học cô cũng không có hứng thú.

Khi sắp tan học, Giản Ngôn Chi nhận được một tin WeChat, là Hà Uyên gửi, hỏi cô xem cuối tuần cô có về nhà không.

Cảm giác tích tụ trong lòng Giản Ngôn Chi vơi đi rất nhiều, cô vô thức cong khóe miệng lên: “Có, em có về nhà.”

Anh lại gửi tin nhắn tới: “Ồ, vừa khéo, anh đang ở gần trường học của em, tiện thể đón em về nhé.”

“Ơ, anh ở gần trường học của em làm gì?”

“Có việc.”

“Nơi này thì có thể có chuyện gì chứ?”

“Chính là có việc, em có muốn anh tới đón không, không đón thì anh đi đây.”

“Được rồi được rồi, anh đi thì đi đi, em bảo người khác tới đón em.”

Mấy phút sau, điện thoại lại hơi rung lên, Giản Ngôn Chi mở màn hình ra xem, chỉ thấy Hà Uyên nói: “Cái nết xấu xa, xe đang đỗ ngoài trường học, anh sẽ đợi em ở bên dưới phòng ngủ của em, không đến thì em chết chắc rồi.”

Ý cười trong mắt Giản Ngôn Chi càng nồng đậm hơn, cô cất điện thoại đi, cảm thấy tâm trạng hôm nay lại tốt lên rồi.

Bên dưới phòng ngủ người đến người đi, ở trường học mà trai đẹp chạy đầy đường, Hà Uyên đứng ở nơi đó vẫn khiến người ta phải chú ý như cũ.

“Uyên Thần.” Khi Giản Ngôn Chi vội vàng chạy xuống dưới phòng ngủ thì đã nhìn thấy anh đang đứng ở nơi đó, đôi chân dài miên man khiến cho cô không nhịn được mà ngắm thêm vài lần.

Hà Uyên nghe thấy giọng nói của cô thì ngoái đầu nhìn lại: “Tan học rồi à.”

“Vâng.” Giản Ngôn Chi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cảm thấy mình đang nói chuyện yêu đương một cách chân thật rõ ràng, ngày xưa cô còn từng hâm mộ những cô gái có bạn trai đứng đợi ở dưới tầng trong trường học, không thể tưởng tượng được cô cũng có người chờ, hơn nữa còn không cần che che giấu giấu.

“Vậy đi thôi, về nhà.”

“Được ạ.” Cả người Giản Ngôn Chi đều vui rạo rực, đi bộ cũng cảm thấy sắp bay lên rồi.

Nhưng, vừa định bay lên thì lại có người kéo cô xuống dưới.

“Ngôn Chi.” Có người gọi cô, Hà Uyên và cô đồng loạt nhìn về phía người mới tới.

Nụ cười của Giản Ngôn Chi hơi nhạt đi, Lỗ Tiểu Kỳ đi tới, có chút tò mò liếc mắt nhìn Hà Uyên một cái rồi do dự nói: “Chuyện buổi sáng, tớ xin lỗi.”


Giản Ngôn Chi: “Không sao.”

“Tớ…”

“Từ góc độ của chính mình, người ta luôn cảm thấy mình bị ấm ức sau đó oán trách vài câu với bạn thân, cậu không sai.” Giản Ngôn Chi cười nhạt.

Lỗ Tiểu Kỳ cụp mắt xuống.

“Thật ra “Khuynh thành chi luyến” là do tôi kiến nghị với thầy giáo, hơn nữa ngay từ đầu, tôi cũng đã nói với thầy giáo là tôi sẽ không làm nữ chính.”

Lỗ Tiểu Kỳ kinh ngạc nhìn Giản Ngôn Chi: “Hả?”

“Bởi vì tôi nói, tôi muốn cạnh tranh vị trí đạo diễn.”

Lỗ Tiểu Kỳ hơi trố mắt.

Bộ phim này sẽ hoàn toàn giao cho sinh viên tự biên tự diễn, cùng lắm thầy cô chỉ hướng dẫn mà thôi, nhưng sẽ không can thiệp vào. Để hoàn thành một bộ phim thì đương nhiên các diễn viên quan trọng, nhưng mà mọi người phía sau màn ảnh cũng như vậy, hết sức quan trọng.

Giản Ngôn Chi muốn cạnh tranh chức đạo diễn, thật ra là bởi vì cô đột nhiên cảm thấy có hứng thú, chán làm diễn viên, mà cái này lại mới mẻ nóng hôi hổi.

“Được rồi, cậu cố lên nhé, tôi còn có việc, đi trước đây.” Nói xong, Giản Ngôn Chi cười với Hà Uyên, hai người cùng nhau đi ra cổng trường.

“Cậu ——” Lỗ Tiểu Kỳ há hốc mồm, nhưng vẫn không gọi cô lại.

Cô ta nhìn theo bóng lưng của Giản Ngôn Chi và Hà Uyên, trong lòng cô ta hiểu rõ, mặc dù cô ta đã xin lỗi, mặc dù cô cũng đã nói là “Không sao”, nhưng chung quy hai người vẫn chẳng khá hơn là bao.

Sau khi lên xe, Giản Ngôn Chi kéo khẩu trang xuống ném ra ghế sau.

“Vẻ mặt em không tốt.” Hà Uyên liếc mắt nhìn cô một cái: “Ở trường học không vui à?”

Giản Ngôn Chi bĩu môi: “Cũng không có gì, chính là em vốn cảm thấy một người bạn là người khá tốt nhưng có lẽ cũng không phải thật sự tốt.”

“À?” Hà Uyên trầm ngâm một lát: “Người vừa rồi à?”

“Đúng vậy.” Giản Ngôn Chi cũng không giấu giếm: “Có lẽ cô ta cảm thấy em đang cản trở con đường làm nữ chính của cô ta, nhưng thực tế thì sao, em cũng đâu có muốn vị trí nữ chính này chứ.”

Nhắc tới việc này, Giản Ngôn Chi lại chuyển đề tài nói: “Này anh biết không, em phát hiện em vẫn rất thích làm đạo diễn, đợt trước em có trò chuyện rất nhiều với một đạo diễn, em cảm thấy em là người rất có tiềm năng đấy.”

Hà Uyên thấy cô vừa mới mặt ủ mày ê đã lại sáng quắc hai mắt, anh cũng sẽ không nhắc tới chuyện khiến cô mất hứng: “Nhưng làm đạo diễn không dễ đâu.”

“Đúng là không dễ, cho nên em muốn tranh thủ cơ hội tìm đàn anh đàn chị để học hỏi thật tốt trong khoảng thời gian đi học ở trường này, đợi sau này em có kinh nghiệm, nói không chừng có thể quay ra một tác phẩm cực kì đặc sắc ấy.”


- ------------------------------------

Xe dừng ở bãi đỗ xe của gaming house, Giản Ngôn Chi xuống xe: “Em về nhà chào hỏi bố mẹ em một tiếng đã nhé.”

“Ừ.”

Giản Ngôn Chi về nhà gõ cửa, gõ hai lần thì phát hiện không có ai ra mở cửa, vì thế cô lấy chìa khóa để mở cửa, kết quả là trong nhà trống không, vốn không có ai ở nhà.

“Ra ngoài mà cũng chẳng nói cho mình biết.” Sau khi Giản Ngôn Chi rót một cốc nước trái cây thì bỗng dưng phát hiện ra mình để quên túi xách ở trên xe của Hà Uyên.

Cô ra ngoài đi sang phía đối diện, người ra mở cửa lại là một tên nhóc.

Hai người trố mắt nhìn nhau, người nào cũng yên lặng.

“Cô là?”

Tên nhóc kia đứng ở sau cửa, vẻ mặt tràn ngập vẻ hờ hững của tuổi nổi loạn, cậu ta cũng không nói chuyện, xoay người đi vào trong. Giản Ngôn Chi quay người đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Giản Bác Dịch: “Uyên Thần đâu rồi?”

Khi cô hỏi thì không nhịn được liếc nhìn tên nhóc ở trước máy tính bên kia mấy lần.

“Trong phòng trên tầng ấy.”

“Ờ.” Giản Ngôn Chi bóp vai Giản Bác Dịch: “Tên nhóc kia là ai thế?”

Giản Bác Dịch cười một tiếng: “Liệt ca của bọn anh.”

“???”

“Chính là thành viên dự bị, tên nhóc này giỏi lắm, hôm nay là anh Đông đưa cậu ta tới đây chơi một chút.”

“Ồ.” Giản Ngôn Chi lại nhìn cậu ta một cái, hiện tại tên nhóc kia đang ở bảng xếp hạng, chọn tướng Varus.

Cậu ta đang chơi vị trí xạ thủ (AD).

Giản Ngôn Chi hơi nhíu mày, xoay người đi lên tầng.

Giản Ngôn Chi gõ cửa, Hà Uyên mở cửa.

Khi anh nhìn thấy là cô thì vẻ mặt trở nên dịu dàng: “Tìm anh à?”

“Đúng vậy, chìa khóa xe của anh đâu rồi, túi xách của em vẫn ở trong xe anh.”

“Ồ, em vào lấy đi.”

Giản Ngôn Chi đi vào phòng anh, nghe thấy tiếng anh khóa cửa thì cảm thấy kì lạ nên xoay người lại: “Anh làm gì thế, ối em muốn lấy chìa khóa xe... Ưm.”

Còn chưa dứt lời, Hà Uyên đã ôm cô ngã nhào lên giường, anh chống một tay lên trên giường, miệng nở nụ cười nhạt: “Anh vứt chìa khóa xe ở trên bàn trà dưới tầng ấy.”

“Anh lừa em à?” Giản Ngôn Chi liếc xéo anh một cái: “Thả em ra, để em đi lấy.”

“Cho anh hôn một cái rồi anh sẽ thả em đi.”


Giản Ngôn Chi cũng không nói nhiều, dứt khoát hôn một cái vào môi anh: “Được rồi.”

Hà Uyên ngẩn người: “Em đúng là đủ dứt khoát.”

Giản Ngôn Chi nằm ở trên giường anh, tóc xõa ra hơi rối: “Không dứt khoát thì anh muốn như thế nào, anh buông em ra trước đi, nếu lát nữa có người đi vào thì phải làm sao.”

“Anh khóa cửa rồi.”

“... Nhưng bọn họ biết em đang ở trong phòng anh mà.”

“Cho nên?”

Giản Ngôn Chi phát hiện mình không thể nói chuyện được với Hà Uyên khi anh dày mặt lên.

Mà Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi, chỉ cảm thấy gần đây ít gặp mặt quá, từ sau lần đó ở khách sạn khi cô đi chụp thì anh chưa từng được chạm vào cô.

Chưa biết cảm giác đó thì còn tốt, nhưng sau khi nếm thử rồi mà lại không được gặp không được động vào mới gọi là giày vò.

Hà Uyên thấy cô không trả lời được thì có chút đắc ý hôn lên môi cô, miệng hoạt động thì tay cũng không thành thật mà thăm dò vào trong quần áo của cô. Đương nhiên Giản Ngôn Chi không phải thật lòng muốn từ chối anh, nhưng đang là ban ngày ban mặt ở trong gaming house, nếu một lúc lâu không ra khỏi cửa phòng anh thì không biết đám người dưới tầng kia sẽ nghĩ như thế nào đâu, da mặt anh dày đến mức có thể vá cả trời luôn nhưng cô thì chưa chắc.

Vì thế khi cô nhận ra phía dưới của người nào đó đang cương cứng chống lên chân mình thì cả người cô đều muốn nhảy dựng lên: “Anh không được nhúc nhích!”

Giản Ngôn Chi hít thở không đều đè cái tay đang ở trong quần áo mình của anh xuống: “Nếu còn cử động thì em sẽ kêu lên đấy.”

Hà Uyên từ trên cao nhìn xuống cô: “Em kêu đi.”

Giản Ngôn Chi: “Em...”

Hà Uyên nhìn khuôn mặt có biểu cảm rất phong phú của cô, cười nằm xuống bên cạnh cô: “Đồ ngốc.”

Giản Ngôn Chi vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo vừa bị anh vén lên.

Hà Uyên cũng ngồi dậy theo, ôm lấy cô từ phía sau, gác cằm lên bả vai cô, nói: “Vậy em nói đi, khi nào anh mới có thể động.”

Giản Ngôn Chi có hơi xấu hổ: “Dù sao thì bây giờ không được.”

Hà Uyên à một tiếng, ôm cô không nói. Giản Ngôn Chi nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện người sau có vẻ mặt vô cùng tủi thân.

“...”

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Uyên Thần: Khi nào động? Đêm nay? Ngày mai? Ngày mốt?

Em gái Giản: Có thể đừng đuổi theo em để hỏi điều này không...

Uyên Thần: Động ở đâu thì tốt hơn? Phòng tắm? Phòng bếp? Nhà em hay là nhà anh?

Em gái Giản:... Anh biến đi.