Một năm sau trận chung kết, Hà Uyên tuyên bố mình giải nghệ trong một lần đi hoạt động.

Fans bất ngờ nhốn nháo, sôi nổi tỏ vẻ không muốn.

Truyền kỳ suốt cả một đời, cuối cùng vẫn phải xuống sân khấu.

Vị trí đội trưởng DSG giao cho Lão Dao, mà AD mới gia nhập chính là một chàng trai vừa tròn 18 tuổi, nghe nói kỹ thuật và năng lực ứng biến đều có trình độ rất cao.

Mọi người đang chú ý đến AD mới, đồng thời cũng nháo nhào suy đoán tiếp theo Hà Uyên sẽ làm cái gì, rất nhiều tuyển thủ rời đội đều sẽ lựa chọn các công việc liên quan đến esport, giống như huấn luyện viên, hoặc là streamer... nhất là nghề streamer, kiếm tiền rất nhanh.

Nhưng sau đó mọi người cũng nghĩ lại, kiếm tiền nhanh cũng không là gì với Hà Uyên, dù sao người ta cũng đâu thiếu tiền.

Vì thế vào lúc mọi người bàn luận xôn xao, Giản Bác Dịch liền tiết lộ ở trên livestream, Hà Uyên đi bồi dưỡng, thuận tiện... kế thừa một ít gia nghiệp.

Giản Ngôn Chi vừa học kỹ thuật diễn mà diễn viên nên có, vừa học chương trình đạo diễn lúc rảnh rỗi.

Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, cô tự tay làm đạo diễn bộ phim thanh xuân vườn trường “Ngày thứ bảy” mình chuẩn bị hơn một năm.

Bản thân của Giản Ngôn Chi chính là bảng hot search rồi, cho dù không làm gì cũng rất dễ bị người khác đưa lên top đầu, huống hồ lại chính tay làm đạo diễn một bộ phim khi còn nhỏ tuổi.

Vì thế, trong quãng thời gian “Ngày thứ bảy” đóng máy, một tin tức giật gân bị tuôn ra.

# Trước đến bộ phim “Ngày thứ bảy” đóng máy, Giản Ngôn Chi gặp mặt nam chính Ôn Nghiệp đêm khuya ở khách sạn #

# Giản Ngôn Chi lười quan tâm tin đồn hẹn hò đêm khuya: Đọc kịch bản* thôi, đừng nghĩ quá nhiều #

*Chắc các bạn có theo dõi thì sẽ nghe về sự LKU và bạn diễn cắm sừng vợ, "đọc kịch bản" tới 3 4h sáng trong phòng khách sạn. Nên những khi nhắc đến "đọc kịch bản" thì sẽ ám chỉ những việc ngoại tình trong Cbiz

# Rốt cuộc Giản Ngôn Chi có ở bên Ôn Nghiệp hay không, xem phân tích xong sẽ hiểu rõ chân tướng #

...

Trụ sở chính công ty Khải Tư.

“Nhị thiếu gia, giám đốc Dương tới, lúc này có mang theo hợp đồng.” Trợ lý Trần Trầm gõ cửa vào phòng làm việc, thấy Hà Uyên không trả lời, cậu ta đi tới bên cạnh anh: “Nhị thiếu gia?”

Trong lúc rũ mắt, nhìn thấy màn hình điện thoại của Hà Uyên đang mở trang báo của tin tức giải trí, cậu ta tinh mắt thấy được ba chữ Giản Ngôn Chi.

“Biết rồi.” Hà Uyên đứng dậy: “Lát nữa tôi sẽ qua.”

“Vâng.”


Trần Trầm nói xong, do dự một chút lại nói: “Nhị thiếu, mấy thứ lan truyền trên mạng cần phải bàn bạc với Giản tiểu thư một chút... xử lý sạch sẽ ư.”

Hà Uyên đứng dậy, gương mặt lạnh lùng: “Cô ấy rất bận, cậu cứ gọi thẳng cho người đại diện của cô ấy đi.”

“Được. Thế… hơn nữa trên mạng còn đồn ngài chia tay với Giản tiểu thư nữa, chuyện này...”

“Chuyện này tôi tự giải quyết, cậu cứ làm những gì nên làm là được.”

“Vâng.”

Hà Uyên đi ra khỏi phòng làm việc, Trần Trầm thở phào nhẹ nhõm, tuy cậu ta đã ở bên cạnh làm trợ lý cho anh gần hai năm, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt lạnh toát của Hà Uyên thì vẫn sợ thảm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn thấy bạn gái của mình có tai tiếng với người khác, mình còn bị đồn chia tay thì ai lại không bực bội chứ.

Từ Bắc Kinh bay đến Thượng Hải, vừa mới hạ cánh, Giản Ngôn Chi đã lái xe đi thẳng tới tập đoàn Khải Tư. Hôm nay là sinh nhật Hà Uyên, cô đặc biệt tới ăn sinh nhật với anh.

Tuy rằng Hà Uyên đến công ty đã gần hai năm nhưng Giản Ngôn Chi vẫn chưa tới trụ sở chính của Khải Tư lần nào, một mặt vì cô không tiện xuất hiện, mặt khác là bởi vì thật sự quá bận, không có thời gian để tới.

Hôm nay đến đây cũng vì mang bất ngờ cho anh, dù sao anh vẫn cho rằng cô đang xử lý việc phim ảnh, không có rảnh rỗi trở về.

“Xin chào.” Giản Ngôn Chi tới quầy lễ tân ở sảnh lớn dưới lầu: “Xin hỏi giám đốc Hà có ở công ty không.”

“Giám đốc Hà ư? Cô nói giám đốc Hà nào? Hôm nay đại thiếu gia không đến.”

“À người tôi tìm là nhị thiếu gia của mọi người, Hà Uyên.”

“Ừm…”

Giản Ngôn Chi đeo kính râm và khẩu trang, thấy không rõ mặt. Lễ tân trả lời xong thì liếc mắt với đồng nghiệp bên cạnh một cái, sau đó lại tò mò nhìn cô: “Xin hỏi, cô họ gì vậy?”

“Tôi ——”

“Ôi chao? Cô chẳng phải là Giản Ngôn Chi à?” Một người khác thử nói.

“Thật hay giả vậy?”

“Hình như là thật đấy!”

“Oa, không thể nào...”

Hai người nhỏ giọng bàn luận nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện, rất nhanh cũng lấy lại bình tĩnh: “Cô là cô Giản ư?”


Giản Ngôn Chi thấy bọn họ đã nhận ra nên cũng không che giấu: “Đúng vậy, làm phiền gọi Hà Uyên giúp tôi một chút nhé.”

“Cô Giản… là thế này, giám đốc Hà đang mở họp với khách hàng, cô thấy đó, có thể chờ một chút trước hay không.”

“Xin hỏi khi nào mới kết thúc?”

“Cái này thì chúng tôi cũng không rõ lắm, như vậy đi, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi trợ lý của giám đốc Hà một chút.”

“Vâng, làm phiền rồi, đúng rồi, đừng nói tôi tới, chỉ nói... có khách hàng hẹn gặp mặt từ trước.”

“À...”

Lễ tân ở quầy thấy cô là Giản Ngôn Chi nên cũng rất chịu phối hợp với cô, sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô ấy nói cho Giản Ngôn Chi biết phải chừng nửa giờ nữa Hà Uyên mới có thể kết thúc.

Giản Ngôn Chi gật đầu, ngồi chờ trên sofa sảnh lớn.

Thấy người đã đi xa, tiếp tân vừa rồi đón tiếp trước quầy mới nói: “Ai da, mình nghe nói giám đốc Hà và Giản Ngôn Chi đã sớm chia tay, sao cô ấy còn tới công ty nữa.”

“Sao cậu biết là chia tay rồi.”

“Trên mạng có đưa tin đó, hơn nữa, không phải gần đây nói là cô ấy đang ở bên Ôn Nghiệp sao?”

“Thật hay giả vậy, paparazzi đưa tin vịt à? Cậu xem đi, tuy rằng Ôn Nghiệp là minh tinh nhưng giám đốc Hà của chúng ta muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, dù sao nếu để mình chọn thì chắc chắn mình sẽ chọn giám đốc Hà.”

“Xùy xùy, cậu đừng có mà mơ mộng hão huyền.”

“Mình còn cách nào khác sao...”

Giản Ngôn Chi ngồi ở chỗ kia chơi điện thoại giết thời gian, mà cô đợi ở nơi đó, nhân viên công tác đi tới đi lui đều không khỏi ghé mắt, thậm chí có vài nhân viên nhận được tin tức từ tiếp tân mà tìm cớ làm việc để nhìn trộm vị tiểu thư dưới sảnh này.

Tuy rằng lúc trước bọn họ đã sớm nghe nói boss nhà mình và cô minh tinh này là một đôi, nhưng lúc thấy hai người ở cạnh nhau đều là ở trên mạng, thậm chí còn rất ít, vẫn chưa từng thấy tận mắt bao giờ.

Hà Uyên làm mưa làm gió ở công ty, làm việc dứt khoát, mọi người đều tò mò một ông chủ mặt lạnh như thế khi yêu đương thì sẽ có bộ dạng thế nào.

Thang máy “đinh” lên một tiếng, sáu bảy người mặc đồ làm ăn đi ra, trong một loạt tây trang giày da còn có một người phụ nữ mặc váy đen, hơn ba mươi tuổi nhưng cô ta chăm sóc rất kỹ lưỡng, trông có vẻ chỉ mới hai mươi mấy.

Giờ phút này, cô ta đang nói chuyện với người đàn ông đẹp trai mặc tây trang bên cạnh.

“Giám đốc Hà, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”


Hà Uyên khẽ gật đầu, vươn tay bắt tay với cô ta: “Đương nhiên.”

“Ừm... Thế không biết, lúc sau tôi có thể đại diện công ty chúng tôi mời giám đốc Hà ăn cơm không?” Người phụ nữ cười quyến rũ nhưng lại vô cùng có chừng mực.

Trên mặt Hà Uyên không chút dao động: “Nếu mời khách thì nên để công ty chúng tôi mời, giám đốc Dương, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với bố, đến lúc đó hy vọng cô Dương sẽ nhận.”

Mặt của giám đốc Dương hơi cứng đờ, cô ta biết anh có thể hiểu ý cô ta, cô ta muốn hai người bọn họ ăn một bữa cơm. Nhưng mà anh lại đẩy bố anh ra làm lá chắn...

Ý như vậy… rõ ràng chính là từ chối lời mời của cô ta.

Giám đốc Dương nhìn anh, lúc vừa định mở miệng nói cái gì nữa thì đột nhiên thấy người đàn ông trước mắt nhìn về nơi khác. Trong nháy mắt, ánh mắt của anh lại trở nên dịu dàng lạ thường.

“Giám đốc Hà?”

Hà Uyên gật gật đầu với cô ta, sau đó nói với cấp dưới bên cạnh: “Tiễn giám đốc Dương ra ngoài.”

“Vâng.”

Vừa dứt lời, mọi người đã thấy Hà Uyên lập tức đi đến chỗ sofa nghỉ chân ở kế bên, trợ lý Trần Trầm nhìn thấy thì lập tức hiểu ra, đây không phải Giản Ngôn Chi sao, vậy mà cô lại xuất hiện ở chỗ này...

Trần Trầm nhớ tới vẻ mặt khi nhị thiếu gia nhà mình nhìn thấy những tin tức đó hôm nay, trong lòng có chút lo lắng, nhị thiếu gia rất tức giận đấy, chắc sẽ không ầm ĩ ngay tại trận đâu nhỉ.

Nhưng mà...

“Đến đây lúc nào vậy, sao không nói cho anh biết?” Giọng nói hoàn toàn khác với lúc nói chuyện công việc với bọn họ, lúc này giọng điệu nói chuyện của Hà Uyên quả thực có thể dịu dàng đến chết người.

Nhân viên bên cạnh cũng quên mình đang làm gì, chỉ nhao nhao ghé mắt nhìn hai người.

Giản Ngôn Chi ngước mắt nhìn anh một cái: “A, Uyên Thần anh tới vừa lúc, nhanh lên giúp em lật ngược tình thế! Đối thủ lợi hại quá.”

Mọi người: “???”

Hà Uyên rũ mắt nhìn điện thoại của cô một cái, vô cùng dung túng ngồi vào bên cạnh cô: “Đưa anh.”

“Vâng vâng!”

Vì thế, mọi người liền thấy Hà nhị thiếu cầm lấy điện thoại của Giản Ngôn Chi, thao tác với màn hình điện thoại. Đầu Giản Ngôn Chi ghé sát anh, hai người đều mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn điện thoại.

Một bên khác, khi nhân viên công tác phản ứng lại thì vội nói với giám đốc Dương đang sửng sốt quan sát kế bên: “Mời qua bên này...”

Giám đốc Dương nhíu mày: “Người này là Giản Ngôn Chi sao?”

Trần Trầm nói tiếp: “Đúng vậy, là bạn gái của giám đốc Hà chúng tôi.”

“Bạn gái? Còn ở bên nhau ư?”

Trần Trầm khụ khụ: “Ặc... Đương nhiên là ở bên nhau, khá ít xuất hiện mà thôi.”


“Thắng.” Trên màn hình xuất hiện dòng chữ báo thắng, Hà Uyên trả lại điện thoại cho cô: “Đến lúc nào vậy, sao lại không nói cho anh biết?”

Giản Ngôn Chi bỏ điện thoại vào túi: “Vừa hạ cánh đã tới đây luôn, không nói cho anh thì đương nhiên là muốn cho anh bất ngờ.”

Trong mắt Hà Uyên đầy ý cười: “Ăn chưa.”

“Vẫn chưa.”

“Trần Trầm.” Hà Uyên quay đầu nhìn về phía trợ lý: “Gọi cơm trưa.”

“Vâng.”

“Trước tiên vào phòng làm việc với anh đi, buổi tối em phải đi đâu?”

Giản Ngôn Chi: “Ôi trời... giám đốc Hà, chắc anh không quên hôm nay là ngày gì đâu nhỉ?”

Hà Uyên ngẩn người, đầu óc nhanh chóng lướt qua những ngày lễ có liên quan với Giản Ngôn Chi, kết quả cũng không nhớ được, anh chỉ ho khan, có chút xấu hổ: “Ngày gì?”

Giản Ngôn Chi ghét bỏ nhìn anh một cái: “Sinh nhật anh đấy.”

Yêu nghiệt Lão Dao kia nói, phụ nữ sẽ vì anh quên mất ngày cô ấy cho là quan trọng mà tức giận... lúc Hà Uyên nghe thấy cô nói ‘sinh nhật anh’ thì còn vô thức thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy nghĩ đầu tiên chính là may mà quên ngày sinh nhật của mình chứ không phải ngày gì khác.

“Phải không.”

“Đúng vậy! Thế mà anh còn quên, ngốc chết.” Giản Ngôn Chi kéo tay anh đi đến thang máy: “Hôm nay em trở về còn không phải ăn sinh nhật với anh sao, buổi tối đã hẹn nhóm Lão Diêu rồi.”

“Còn có bọn họ à? Không phải chỉ hai chúng ta thôi sao?”

Giản Ngôn Chi: “... Càng đông càng vui.”

“Ờ.” Người nào đó không vui vẻ lắm.

Sau khi đôi tình nhân vô cùng đẹp mắt bước vào thang máy thì nhân viên ở đó mới sôi nổi bàn luận với nhau.

“Vừa rồi nhị thiếu gia bị mắng sao?”

“Ừ... Bạn không nghe lầm đâu.”

“Sau một hồi thì cảm thấy nhị thiếu gia của chúng ta có chút ấm áp đấy.”

“Đương nhiên là ấm áp với Giản Ngôn Chi rồi, trước kia lúc nhị thiếu gia còn đánh game tôi đã mê muốn chết rồi, lúc ấy hai người này còn ngược cẩu trên livestream nữa.”

“Tin đồn ầm ĩ ở ngoài quả nhiên không thể tin tưởng chút nào, vậy mà kêu chia tay à?”

“Trên báo là ba ngày một tin lớn, hai ngày một tin nhỏ, có thể tin tưởng được à?”

...