Trên màn hình nhanh chóng hiện lên một đoạn thoại, Bạch Thiên dùng ngón tay chọc vào liền nghe thấy ba mình nói:
“Họp xong ba sẽ trở về ngay.

Con đến dỗ mẹ đi.”
Nhận được câu trả lời xong thằng bé mới yên tâm buông điện thoại, lạch bạch đi tìm Phương Tố Y.
Lúc này cô đã nướng xong mẻ bánh đầu tiên, mùi thơm nức mũi bay ra khi cô mở nắp lò.

Thấy Bạch Thiên đến gần, cô dặn dò:
“Con đứng xa chút.”
“Dạ.” Bạch Thiên tò mò nhón chân lên, từ tầm nhìn của nhóc chỉ thấy được cái đít khay mà thôi.
Phương Tố Y cẩn thận đặt bánh ra bàn, rắc thêm chút đường rồi mới ôm Bạch Thiên lên cho thằng bé xem.
Những chiếc bánh hình thỏ, hình gấu mập mạp vô cùng đáng yêu xuất hiện trong tầm mắt Bạch Thiên, còn có vài cái không ra hình dáng gì thì là tác phẩm của nhóc.
Bạch Thiên vui vẻ tựa đầu vào vai Phương Tố Y, cọ cọ hai cái rồi nói:
“Mẹ của con thật giỏi.”
Cô mỉm cười xoa xoa tóc thằng bé, lấy một cái lên ăn thử, cảm giác cũng không tệ lắm.


Nhưng mà nhà của Bạch Dã vốn không có nhiều nguyên liệu cho cô làm bánh, chỉ làm một mẻ đơn giản nhất thôi.
Phương Tố Y chụp vài tấm ảnh đăng lên mạng, còn đặc biệt khoe mấy cái bánh do Bạch Thiên làm.

Thằng bé háo hức muốn ăn thử, sau khi ngậm vào miệng liền không nói gì nữa mà chăm chú nhai, gò má phồng lên như một chú hamster cực dễ thương.
Nếu có thể tiếp tục như vậy mãi thì tốt quá, Phương Tố Y thầm nghĩ, bắt đầu cho bánh vào túi nhỏ rồi gọi điện thoại cho bạn thân Tô Kiều.
Bọn họ gần đây ít liên lạc, không biết cô ấy thế nào rồi.
Tô Kiều vừa bắt máy đã nói:
“Tớ hơi bận, cậu có chuyện gì nói nhanh nhé!”
“A, chỉ là làm một mẻ bánh, muốn tặng cậu.”
“Ôi, lâu rồi không được ăn đồ cậu nấu, nhưng mà tiếc là tớ đang bị nhiều thứ quấn thân…”
“Không cần gặp, tớ gửi qua chỗ cậu vậy.”
“Ừm, xin lỗi vì mấy hôm nay không nhắn tin cho cậu nhé.”
Dứt lời thì có tiếng người gọi tên cô ấy, Tô Kiều gấp gáp nói:
“Tớ đi trước đây.”
Phương Tố Y thấy cô nàng bận bịu như thế cũng không tiện nói thêm gì, bọn họ chỉ là những thành phần bé nhỏ trong xã hội, mỗi ngày quay cuồng với công việc, rất mệt mỏi, tâm trí đâu mà đi chơi với bạn bè nữa chứ.
Đóng gói thành ba phần xong, Phương Tố Y giữ riêng một túi cho Tô Kiều, còn hai túi kia thì phân biệt cho Bạch Thiên và… Bạch Dã.

Không biết anh có thích đồ ngọt không nhỉ?
Nghĩ tới người đàn ông kia thì hình ảnh ở công ty lại hiện lên, cô hơi ngại ngùng chọc chọc túi bánh.
Hôm ấy, Bạch Dã đi làm về sớm hơn bình thường.
Anh vào nhà, nghe thấy tiếng động thì đi thẳng đến chỗ bếp, mùi thơm từ trong đó nhẹ nhàng truyền ra, còn có tiếng cười nói của Phương Tố Y và Bạch Thiên.
Cô bận bịu một hồi mới phát hiện Bạch Dã đứng ở cửa nhìn mình từ bao giờ, vẻ mặt xấu hổ:
“Anh về sớm à? Cơm cũng sắp xong rồi.”
Thân là bảo mẫu của Bạch Thiên thì nhiệm vụ cơm nước cũng rơi vào tay cô, nghe thằng bé nói Bạch Dã thích canh sườn liền chọn món này.

Chỉ là cô không ngờ anh tan tầm sớm hơn bình thường chút.
Trong lòng Bạch Dã như được ngâm trong nước ấm, vô cùng dễ chịu.
Phương Tố Y đeo một cái tạp dề màu hồng trước người, tóc búi cao sau đầu, một vài sợi tóc mềm mại rũ bên gò má của cô.

Lúc cô chăm chú nêm nếm, đôi mắt kia như phát ra ánh sáng lấp lánh, anh có thể nhìn ra cô rất thích nấu ăn.

“Ba về rồi ạ!” Bạch Thiên mặc quần lửng và áo thun màu trắng, cả người như cục bột nhỏ, chạy nhanh về phía anh.
“Ừm, về rồi.”
Bạch Dã đáp lời, cũng không biết đang nói với Phương Tố Y hay con trai, giọng điệu kia vô cùng dịu dàng.
Trái tim Phương Tố Y đập bang bang trong lồng ngực, cô hắng giọng, nói:
“Anh tắm trước hay ăn cơm trước?”
“Tắm trước đi.”
Bạch Thiên vô cùng hồn nhiên nói:
“Con cũng muốn tắm chung với ba.”
Rất lâu rồi thằng bé chưa được ba tắm cho mình, trước đây đều có bảo mẫu làm.

Bạch Dã yêu thương ôm thằng bé vào lòng:
“Ừm, đi tắm thôi.”
Bé cưng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Tố Y rồi hỏi:
“Mẹ không tắm chung với con và ba sao ạ?”
“Ặc… khụ khụ…” Phương Tố Y mới vừa múc một muỗng canh lên nêm lần cuối thì bị sặc, cả khuôn mặt đỏ bừng, chẳng rõ đang ngượng hay do không được thông khí.
Bạch Dã liếc nhìn bộ dáng kia của cô, ánh mắt bình thường lạnh lùng xa cách bỗng có chút gì đó là lạ, mang theo ý cười rất nhạt.
Cô gái xua xua tay, tỏ vẻ mình không cần tắm chung.
“Bồn tắm nhà mình rất rộng mà.” Bạch Thiên tiếc nuối chu môi.
Phương Tố Y dở khóc dở cười, như vậy cũng không được đâu con trai.

Cô chỉ vừa trải qua chuyện suýt bị người khác xâm hại chưa lâu, tâm lý không vững vàng đến mức có thể nói chuyện yêu đương với người mới chứ nói chi là tắm chung, cái việc hết sức ái muội này.

Sau một hồi kỳ kèo, Bạch Thiên chỉ có thể cùng ba mình rời đi.
Phương Tố Y dọn cơm lên, trong lồng ngực như có thứ gì không yên, à, là trái tim đang đập dồn dập của cô.
Thật chẳng hiểu sao cô lại không hề bài xích những thứ liên quan tới Bạch Dã? Vì dáng vẻ bình thản cấm dục kia của anh sao?
Trong phòng tắm, Bạch Thiên được ba mình gội đầu cho, thằng bé mở miệng nói liên tục:
“Hôm nay mẹ dạy con làm bánh, rất là ngon đó ạ.

Sau đó mẹ ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại mẹ khóc hu hu.”
“Ồ?” Ánh mắt Bạch Dã trầm xuống.

“Con có nghe được gì không?”
Bé con lắc lắc đầu nhưng vẫn khẳng định:
“Chắc chắn là có người ăn hiếp mẹ rồi, ba phải bảo vệ mẹ của con.”
Người đàn ông im lặng một lát, bàn tay đặt trên tóc con trai xoa nhẹ:
“Ừm.

Sau này ba sẽ bảo vệ cô ấy.”.