“Mẹ, sao lại giấu con?”
Hai mắt Phương Tố Y cay rát, muốn khóc nhưng ngại bản thân đang ở giữa đường, cô không dám để bản thân quá mức kích động.
“Mẹ không biết là nó lại nghiêm trọng đến thế.”
Bà nói nghe nhẹ nhàng như thể chẳng có chuyện gì, như thể đây là cảm mạo thông thường vậy.
Phương Tố Y nghiêm mặt:
“Sức khỏe của mẹ quan trọng, sao lại qua loa thế được?”
Không điều trị kịp thời, ngộ nhỡ tai biến dẫn đến bại liệt thì làm thế nào đây? Phương Tố Y nhiều lần nghĩ muốn chăm sóc cho mẹ nhưng khả năng có hạn, chính cô còn đi thuê nhà nên rất khó để đưa bà qua ở cùng mình.

Cô áy náy nói:
“Chờ lát nữa con đặt lịch phẫu thuật, sau đó sẽ về thăm mẹ.”
Bà Phương siết chặt điện thoại nhìn ra cửa, ánh mắt mờ mịt, trống rỗng:
“Con lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ? Mẹ không muốn thành gánh nặng của con.”

Bởi vì biết con gái cũng rất khổ cực cho nên bà mới giấu kín tâm tư vào lòng, nghĩ giấu được càng lâu càng tốt, hoặc là để bà bệnh chết rồi thì con gái sẽ thoát khỏi cảnh bị lợi dụng như bây giờ.

Nhưng mà, bà không đủ can đảm để chết ngay…
Cuộc đối thoại của hai mẹ con bỗng bị cắt ngang bởi ông Phương:
“Lát nữa tôi mang nó đi xin lỗi nhà họ Vương, thằng nhóc Vương Kính rất có tiền.”
“Ba!” Phương Tố Y bất lực, sao ông lại có thể đáng ghét như vậy? Đây là định bán cô sao? Ông ấy biết rõ người đàn ông kia đã làm gì với cô mà!
“Kêu la cái gì? Mày còn cãi bướng nữa thì đừng trách sao tao đánh mày!”
Người đàn ông vung tay lên dọa Phương Tố Y, mặt cô trắng bệch, cơn ác mộng lúc nhỏ thoáng cái hiện lên trong tâm trí làm tay chân cô mềm nhũn.
Trước khi trưởng thành, người cha này từng dùng bạo lực với cô rất nhiều lần, cô phải mất mấy năm đại học để thoát khỏi cái bóng quá lớn ấy, bây giờ nó bỗng chốc quay trở về, đè chặt lên đầu cô khiến cô khó thở.
Phương Hải giật lấy điện thoại trên tay Phương Tố Y, trực tiếp ngắt máy sau đó tìm số điện thoại của Vương Kính nhưng không thấy, ông hỏi:
“Mày xóa số Vương Kính rồi à?”
Lúc này Phương Tố Y vẫn còn đang run run, tay phải đặt lên vai trái siết thật chặt.
Phương Hải bực mình định tát cô, lại nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của cô không thể bị sưng được liền nói:
“Nhà nó ở đâu?”
Phương Tố Y khổ sở rơi nước mắt, hiện tại cô không khống chế được bản thân, cả người run lẩy bẩy:
“Ba, xin ba đừng như vậy, con không muốn gặp người đàn ông kia, anh ta là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, là một tên biến thái! Nếu ba cần tiền thì con…”
Cô đang định nói sẽ cố gắng, nhưng lại bị ông cắt ngang:
“Một đứa con gái thì có thể làm gì ra tiền chứ? Ngoại trừ bám lấy đàn ông!”
Phương Hải trọng nam khinh nữ, sau khi bà Phương không sinh con được nữa, nhà họ chỉ có mỗi Phương Tố Y thì ông bắt đầu đổi tính, nóng nảy khó chịu.

Ông không thích người khác chỉ trỏ bản thân, nói ông không sinh được con trai.

Trong tiềm thức, ông cho rằng con gái là thứ vô dụng, hơn nữa mai sau còn phải gả ra ngoài, đâu thể cung phụng ông.

Phương Tố Y đờ đẫn mở to mắt nhìn ông, không thể tin nổi ông lại dùng những lời đó nói với mình.

Cô cắn chặt môi muốn bật máu, không thể nhịn được nữa mà nói:
“Vậy ba là đàn ông, ba đã làm gì ra tiền chưa?”
Cô biết mình bây giờ thật bất hiếu, nhưng mà cô thật sự chịu đủ rồi!
Câu nói ấy triệt để chọc điên ông Phương, ông ta vung tay lên túm tóc Phương Tố Y, đè đầu cô xuống rồi tát lia lịa mà nói:
“Con nhỏ hỗn láo này! Tao đánh chết mày!”
Giữa đường đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tiếng ồn ào nghị luận lập tức nổi lên, mọi người ríu rít bảo hãy gọi cảnh sát, nhưng mà có người lại cho rằng không nên xen vào chuyện gia đình người ta.
Phương Tố Y nỗ lực che đỉnh đầu, từng cú đấm mạnh rơi xuống làm đầu óc cô rối loạn, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cô nhắm mắt, cắn chặt răng phó thác cho số mệnh.
Đúng lúc ấy, cơn đau kịch liệt từ trên đỉnh đầu bỗng dừng lại, một giọng nam trầm mang theo sự tức giận vang lên bên tai cô:
“Cút!”
Bạch Dã một tay nắm cổ tay của Phương Hải, dùng sức hất mạnh một cái, ông ta lập tức lảo đảo lùi về sau, thậm chí còn ngã phịch ra đất.
Anh ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, đưa tay chỉnh lại những sợi tóc rối tung của cô một cách thật nhẹ nhàng.
Trên mặt Phương Tố Y đều là nước mắt, cô vừa nghe thấy giọng anh liền như tìm được cọng rơm cứu mạng, liều mình ôm chặt lấy anh.

Bạch Dã đau lòng vỗ nhẹ lên lưng cô, ánh mắt sắc lạnh đảo qua khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh.

Anh không biết ông ta là ai, nhưng mà ông ta động vào Phương Tố Y!
Anh tới trễ, để cô chịu uất ức rồi.
“Mày là ai?” Phương Hải tức giận nhưng gừng càng già càng cay, ông ta nhìn ra được Bạch Dã không phải người bình thường nên giọng điệu vẫn còn rất lịch sự.
Bạch Dã che chở cho Phương Tố Y, nhịn xuống xúc động muốn đấm người đối diện rồi nói:
“Câu này tôi phải hỏi ông mới đúng.”
“Tao là cha của nó!”
Ông ta vừa lớn tiếng, Phương Tố Y liền sợ hãi rúc vào lòng Bạch Dã làm anh khó chịu.

Cha ư? Có người cha nào lại đè đánh con gái giữa chốn đông người như vậy, hiên ngang không coi ai ra gì!.