Nhìn lại thật kỹ đoạn clip mình đã đăng tải, Phương Tố Y phát hiện thật ra… ừm, tay của Bạch Dã thật sự quá đẹp.

Cô càng xem càng đỏ mặt, bình thường cô cũng không chú ý thì ra một người đàn ông có thể sở hữu đôi bàn tay thon thả và trắng trẻo đến vậy.
Từ nhỏ Phương Tố Y đã vất vả, mặc dù xương tay của cô cũng thẳng, cũng thon, nhưng lòng bàn tay thật ra đầy vết chai, da hơi thô ráp, hoàn toàn không thể so sánh với Bạch Dã.
“Xem gì vậy?”
Giọng của người đàn ông từ đâu truyền tới làm cô giật mình, vội úp bàn tay xuống bàn.
Cô lắp bắp đáp:
“Không có gì đâu.”
Bạch Dã “ồ” một tiếng sau đó mặc áo vào, chuẩn bị ra ngoài.

Anh cố tình lượn lờ trước mặt cô nhưng không thấy cô hỏi thăm, chỉ có thể hắng giọng, chủ động khai báo:
“Tôi phải ra ngoài.”

“Ừm, anh đi cẩn thận.”
Động tác của Bạch Dã chậm lại rồi dừng hẳn, anh đang chờ cô hỏi, sau đó anh sẽ đáp đi hội họp với đồng nghiệp, cô hẳn sẽ tò mò có phụ nữ hay không.

Tất cả những thứ này chỉ là mộng tưởng của anh, Phương Tố Y từ khi vào sống trong căn nhà này vẫn luôn rất an phận.
Trước đây Bạch Dã thích phụ nữ an phận như vậy, tốt nhất đừng làm phiền đến cuộc sống của anh, thế nhưng giờ này anh đang chờ đợi.

Chờ cô quản thúc anh, chờ cô độc chiếm anh, ít ra cũng quan tâm anh chút xíu chứ?
Đang buồn bực, con trai ngoan của anh từ đâu xông tới, ôm chặt chân anh rồi ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh:
“Ba đi đâu vậy ạ? Có phải sẽ đi gặp mấy chị gái xinh đẹp không?”
Lỗ tai Phương Tố Y hơi vểnh lên, vẫn giả vờ không để ý.
Bạch Dã ngồi xuống xoa tóc con trai, cười đáp:
“Gặp mặt bạn bè một lát, ba về nhanh thôi.”
Câu trả lời của anh làm Phương Tố Y không hài lòng, cô đang ngóng xem chỗ anh sắp đến có phụ nữ hay không mà sao anh trực tiếp bỏ qua vấn đề này vậy?
Bạch Thiên nhìn ba rồi lại nhìn mẹ mình, thằng bé cảm thấy mình phải bỏ thêm nhiều công sức nữa mới được, vì vậy nói:
“Mấy chị cứ bám lấy ba hoài thôi, con không thích đâu, con chỉ thích mẹ xinh đẹp của con!”
Gò má Phương Tố Y nóng bừng, ôi cha, thằng nhỏ thật đáo để quá mà, còn khen cô xinh đẹp nữa!
Bạch Dã quan sát Phương Tố Y, đột nhiên nhìn thẳng về phía cô rồi thấp giọng đáp:
“Ừm, ba cũng vậy.”
Khoan đã, Phương Tố Y không nghe nhầm chứ? Đây đã là lần thứ mấy Bạch Dã dùng cái ánh mắt và giọng nói dễ gây hiểu lầm này với cô rồi? Trái tim thiếu nữ không chịu nổi, từ cổ đến tận mang tai của cô đều đỏ hết lên như một trái cà chua chín.
“Anh, anh nhìn tôi làm gì?” Phương Tố Y luống cuống.
Bạch Dã không đáp, vẫn chỉ dùng đôi mắt thâm thúy chứa đựng thứ tình cảm khác lạ kia mà nhìn cô.
Chịu thua rồi, Phương Tố Y thật sự không chống đỡ được.


Cô nhanh như chớp phi tới, ôm lấy cục cưng đang cười hí hí bên cạnh anh sau đó chạy trối chết vào trong, còn nói to:
“Tôi quên mất chưa giúp thằng bé làm bài tập, tạm biệt!”
Bạch Dã đứng lên, chỉnh trang lại bộ âu phục trên người mình rồi khẽ cười, tính ra cô cũng không vô tâm vô tình lắm, chỉ là hơi ngại ngùng thôi nhỉ?
Tối hôm đó, Phương Tố Y bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ công ty truyền thông GEM, họ muốn chiêu mộ cô vì những đoạn video đang rất hot của blog nhỏ dành cho Tiểu Y.
Cơ hội công việc mà Phương Tố Y chờ đợi cuối cùng đã đến, cô mừng rỡ, nhân lúc dùng bữa tối nói chuyện này với Bạch Dã, sau đó có chút áy náy chắp hai tay trước người rồi nói:
“Ngày mai tôi không đón cục cưng được rồi, anh đi đón thằng bé nhé?”
“Ừ, cô có cần tôi đưa đến nơi phỏng vấn không?”
“Không không không, không cần đâu.” Nếu anh mà xuất hiện thì rất nhiều rất nhiều người đều sẽ biết chàng trai với đôi tay của thiên sứ kia là tổng giám đốc của Bạch thị! Bây giờ cô chưa có đủ danh tiếng, mà cô còn chẳng phải vợ chính thức của anh, lộ ra là xong đời ngay.
Bạch Thiên một tay cầm muỗng tự múc cơm, dáng vẻ hưng phấn:
“Mẹ, con cũng muốn đi cùng!”
“Không được, ngày mai con đi học mà.” Phương Tố Y dùng khăn lau sốt dính lên mặt thằng bé.
Cục cưng hơi bĩu môi tỏ ý bất mãn, tuy vậy vẫn rất nghe lời Phương Tố Y, cô nói một là một, hai là hai, thằng bé sẽ không cãi lại.
Thấy con trai ngoan như thế, Bạch Dã cũng khá là bất ngờ.

Trước đây tiểu quỷ này nghịch ngợm đến nỗi chẳng bảo mẫu nào chịu nổi, phải thay người chăm sóc liên tục, giờ thì như cục bột vậy.


Đúng thật vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn, giao thằng bé cho Phương Tố Y là quyết định đứng đắn nhất anh từng làm.

Chiều hôm sau, khi Bạch Thiên đang chơi cùng bạn ở trong sân thì bên ngoài có một chiếc xe taxi đỗ lại.
Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài màu đen tiến tới chỗ bảo vệ rồi cười nói:
“Xin chào, tôi tới đây tìm con trai tôi, không biết chú có thể cho tôi vào gặp thằng bé một lát được không?”
“Xin hỏi cô là…”
“Tôi là mẹ của Bạch Thiên.” Người phụ nữ kia cười cười, còn lén lút đút tiền vào tay bảo vệ.

“Yên tâm, anh có thể đứng đằng sau nhìn, tôi chỉ tới gặp thằng bé chút thôi.

Thật ra tôi và cha của Bạch Thiên đang ly thân nên khó mà gặp con, hy vọng anh tạo điều kiện cho tôi.”
“À, ha ha, được chứ, cô vào đi.”.