Trước khi kết hôn với Bạch Dã, Phương Tố Y đăng tải một đoạn clip ngắn lúc thử váy cưới lên mạng, thành công thu hút được mấy chục ngàn bình luận.

Mọi người đều rất tò mò về người chồng có đôi tay siêu đẹp từng xuất hiện của cô, có người còn bảo rằng đấy là một minh tinh nổi tiếng.
Thực ra, nếu Bạch Dã tham gia vào giới giải trí thì cũng sẽ rất thành công bởi khuôn mặt của anh thật sự hoàn hảo cho cái nghề này.

Chẳng qua so với làm một người nổi tiếng, anh thích sự yên bình hơn.
Sau khi Ltv bị tống vào tù, cuộc sống của Phương Tố Y đã trở về với quỹ đạo vốn có.
Hôn lễ của họ diễn ra trong lặng lẽ, không có sự can thiệp của truyền thông.

Bạn bè của Phương Tố Y cũng chỉ được vài người đến tham dự, nhưng cô không buồn chút nào, bởi vì đã có Bạch Thiên - cục cưng siêu cấp đáng yêu làm hậu thuẫn cho mình.
“Mami có hồi hộp không ạ? Tim con đập nhanh lắm luôn nè.” Bạch Thiên ở trong phòng trang điểm cùng cô, không ngừng đi qua đi lại, giống như thằng bé mới là người sắp lên lễ đường vậy.
Khóe môi Phương Tố Y cong lên thật cao:
“Không sao, không có gì phải hồi hộp, chuyện thường tình thôi mà.”

Nhìn đứa nhỏ chỉ muốn ôm hôn một cái, gò má trắng mềm, làn da mịn màng, mặt núng nính đáng yêu muốn chết.
Miệng bảo rằng không lo, chứ thực chất tim cô cũng đang đập vô cùng nhanh.

Cô không biết lựa chọn gả cho Bạch Dã vội vàng như vậy có đúng hay không, nhưng tình cảm chưa bao giờ được đong đếm bằng thời gian yêu nhau.
Có thể đối với người ngoài, bọn họ kết hôn như vậy quả thật quá gấp gáp.

Nhưng đối với cô hay Bạch Dã, đây là bắt đầu cho chuỗi ngày danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nhau.

Họ không cần tìm hiểu vài năm để tiến tới hôn nhân, cũng không cần phải yêu đến sống đến chết.
Họ đơn giản là những con người tìm kiếm sự yên bình trong thế giới quá đỗi hỗn tạp này.

Cô cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh Bạch Dã, và anh cũng vậy, như thế là quá đủ.

Khoảnh khắc Bạch Dã cầm lấy nhẫn cưới chậm rãi đeo vào ngón áp út cho Phương Tố Y, trái tim cô như ngừng đập.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua khung cửa kính thủy tinh trong suốt, chiếu lên khuôn mặt với nụ cười dịu dàng của anh.
“Tố Y, em sẽ không hối hận khi gả cho anh đâu.”
“Em chưa từng lo lắng về nhân cách của anh.” Cô khẽ đáp lời, dưới ánh mắt chăm chú của người tham dự, cô chủ động dâng lên môi mềm.
Bạch Dã cẩn thận nâng cằm cô, hôn trả một cách nhiệt tình.
Bé con Bạch Thiên đứng bên cạnh bọn họ, dùng bó hoa hồng đỏ giơ lên che mắt.

Mami nói con nít không được nhìn mấy cảnh này, như vậy sẽ bị đau mắt!

Trước và sau khi kết hôn, Phương Tố Y cảm thấy không có sự thay đổi gì nhiều, chỉ là trên tay nhiều thêm một chiếc nhẫn đảm bảo thân phận, sau đó đổi hộ khẩu mà thôi.

Cô tập trung phát triển blog nấu ăn của mình, mỗi lần chiếc nhẫn cưới tinh xảo xuất hiện đều đem tới không ít chấn động.

Mọi người ngày càng tò mò muốn biết mặt chồng cô.
“Chị gái à, kết hôn lâu vậy rồi mà không cho chúng tôi xem mặt chồng chị sao? Kết hôn rồi còn sợ chúng tôi cướp anh rể ư?”
“Tôi ước gì con người không có tính hiếu kỳ.

Cả đêm tôi mất ngủ vì đôi tay đó rồi có biết không?”
“Nếu chị cho anh ấy xuất hiện dù là góc nghiêng thôi, tôi tình nguyện dâng hết xu, ủng hộ chị hết sạch tài sản mà tôi có!”
Phương Tố Y nhìn thấy mọi người kích động gào thét thì không thể phớt lờ được nữa, đúng lúc ấy Bạch Dã đi làm về, cô tiện tay lia máy quay về phía cửa, bắt được bóng dáng đang cởi cà vạt của anh.
Một cái bóng thoáng qua mà thôi, sau đó, cô còn làm mờ một chút cái khuôn mặt yêu nghiệt kia.
“Bạch Dã, em có thể đăng tải video này lên không? Sẽ không sao chứ?”
Người đàn ông nhìn đoạn video có hình ảnh của mình, khẽ gật đầu:
“Ừm, em thích thì đăng đi.”
Chỉ cần cô vui là được rồi.
Sau đó, chỉ trong một ngày, blog nấu ăn của Phương Tố Y tăng hơn mấy trăm ngàn lượt theo dõi, có thể nói là bùng nổ đến điên rồi.
Điện thoại cô bị tin thông báo làm cho đơ cả ra, khó khăn lắm mới tắt được thông báo, cô kinh ngạc tải lại trang cá nhân của mình.

Mẹ kiếp, đúng là lũ người nhan khống mà! Chỉ lộ một cái góc nghiêng mờ mờ ảo ảo, bọn họ đã ồ ạt tràn vào khen, còn tặng xu tặng quà cho cô!
Phương Tố Y phụng phịu với Bạch Dã:
“Bất công quá, em khổ sở làm video dạy nấu ăn họ không xem, anh vừa xuất hiện họ đã kêu gào đòi thêm video, hình ảnh.”
Bạch Dã bị cô chĩa mũi dùi vào chỉ cười khổ:
“Anh vô tội biết bao.”
Không làm gì, chỉ là lộ mặt chút thôi cũng bị vợ dỗi.
“Đừng giận nữa, bọn họ cũng chỉ xem chứ không được sờ, mỗi mình em được sờ, em không thấy như vậy rất tuyệt hả?”
“Ai, ai thèm sờ anh?”
“Ai?”
Câu hỏi tu từ này của Bạch Dã làm mặt Phương Tố Y đỏ bừng.
Anh nói:
“Bạch Thiên cũng nên có em rồi, không phải hả? Tối nay tranh thủ một chút, đánh nhanh rút gọn đi.”.