“Á, đau! Anh buông tay!” Phương Tố Y kêu lên một tiếng rồi vùng ra, kết quả lại bị giữ chặt hơn, cô cáu gắt: “Anh từ từ nói chuyện không được à? Làm gì động tay động chân hả? Thứ bảy tôi có việc làm thêm!”
“Làm thêm? Ha ha, cô là giáo viên cấp một, cô đi gặp một người đàn ông vào cuối tuần mà nói rằng làm thêm sao?”
“Tôi đi gặp con trai của anh ta! Vương Kính, khốn nạn, anh có nói lý không hả?”
Phương Tố Y giận run lên, cố gắng giằng ra khỏi sự khống chế của Vương Kính nhưng lại bị hắn đẩy ngã ra giường, cô lập tức hoảng loạn mở mắt nhìn hắn.

Trong cơn nóng giận, Vương Kính đột nhiên có ý nghĩ muốn biến Phương Tố Y thành người của mình ngay tại đây.

Không tin được cô lại lén lút liên lạc với người đàn ông khác sau lưng hắn!
Phương Tố Y kinh hãi tột độ, hai tay bị đè chặt không cách nào nhúc nhích nổi.

“Nói đi? Hắn là ai?” Người đàn ông nằm sấp trên người cô, gương mặt bình thường luôn hiền hòa vui vẻ lúc này đã biến đổi hoàn toàn, trông vô cùng dữ tợn.

“Buông, buông tay ra!
Giọng cô run rẩy, hai tay cố gắng nâng lên nhưng không thành, hắn cứ như phát điên mà ghì chặt lấy cổ tay cô.

Nước mắt bất lực trào lên, Phương Tố Y liều mạng giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông kia.

Sự chống trả của cô khiến Vương Kính càng bực mình hơn, nhưng khi nhìn thấy cô bắt đầu khóc, tim hắn như bị ai bóp chặt không thể thở nổi.


Dưới nỗ lực vùng vẫy của mình, Phương Tố Y cuối cùng cũng được Vương Kính thả ra.

Cô bò nhanh về phía bên kia giường rồi dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Vương Kính nhìn ra được cô đang hoảng loạn, hắn không nỡ làm tổn thương người con gái trước mắt.

“Tố Y, anh xin lỗi…”
“Anh cút đi!” Phương Tố Y run rẩy ngồi trong góc nhỏ.

Vừa rồi hắn định làm gì cô chứ? Cho dù hai người họ là bạn trai bạn gái nhưng không có sự đồng ý của cô thì hắn vẫn nên tôn trọng cô!
Hiện tại rời đi chắc chắn sẽ khiến mọi việc tồi tệ thêm, vào lúc quan trọng, Vương Kính muốn thể hiện thành ý:
“Anh không cố tình làm đau em, chỉ là anh cảm thấy tức giận.

Người đàn ông đó là ai?”
“Tôi nói anh đi ra ngoài!”
Lúc này Phương Tố Y đang giận điên lên, làm sao sẽ cho hắn cơ hội để nói chuyện? Cô không cách nào bình tĩnh lại được, tim vẫn còn đang đập nhanh đến nỗi máu dồn lên, cô thở không nổi!
Thấy cô như chú thỏ nhỏ bị dọa chết khiếp, Vương Kính muốn tiến lên cũng không được nữa.

Chỉ cần hắn hơi nhúc nhích, cô lại co rụt cổ như muốn dung nhập vào bức tường sau lưng, biểu cảm căng cứng.

Vương Kính không nói gì, thở dài một tiếng rồi đứng lên và xoay người rời đi.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại, Phương Tố Y vội vàng chạy thẳng qua chốt khóa.

Sau hôm nay, có lẽ họ sẽ không thể nói chuyện bình thường được nữa
Hành động vô tình của Vương Kính khiến cô cảm thấy lo lắng bất an, sợ một ngày hắn phát điên xử lý cô giống như trên báo đài vẫn hay đưa tin.

Rất nhiều trường hợp bởi vì chia tay nhau mà bạn trai đến tận nhà bạn gái để làm ầm ĩ lên, sau đó còn nổi điên ra tay sát hại người ta!
Lúc này Phương Tố Y không dám nghĩ nữa, đến khi trèo lên giường nằm rồi tay vẫn còn đang run.



Từ sau hôm cãi nhau, Vương Kính không nhắn tin cũng không liên lạc hay đến tìm Phương Tố Y.

Cô thì luôn thấp thỏm lo sợ nên gọi bạn đến ở cùng, buổi tối có thể ngủ ngon hơn một chút.

Cuối tuần, Phương Tố Y mặc một bộ đồ kín đáo rồi đeo túi xách vào chuẩn bị ra ngoài.

Phương Tố Y bắt xe buýt đến địa chỉ nhà của Bạch Dã, trên đường đi mở tin tức ra xem thì phát hiện báo chí đang giới thiệu về dự án mới của người đàn ông họ Bạch này.

Thật sự rất ưu tú, ba mươi hai tuổi đã có công ty riêng cho mình.

Tuy rằng ai cũng bình luận nói rằng xuất phát điểm của anh vốn cao hơn người khác nhưng không thể phủ nhận anh giỏi được, nghe nói từng du học ở nước ngoài trở về, có hai văn bằng đại học.

Lúc này ở Bạch gia, Bạch Thiên đang đứng trước cổng nhón chân lên nhìn về phía xa, chốc chốc lại chu môi lẩm bẩm, không biết bao giờ thì mẹ tới.

Vệ sĩ đứng bên cạnh gọi điện thoại cho ông chủ của mình, cười nói:
“Bạch thiếu, thằng bé háo hức trông ngóng cô gái kia thật đó, từ sáng đã ăn cơm thật nhanh để ra đón người rồi.”
Nghe đến đây, Bạch Dã chỉ có thể thở dài xoa xoa trán.

Bình thường anh dỗ ngon dỗ ngọt con trai không biết bao lâu thằng bé mới chịu ăn nhiều hơn một chút, không ngờ được Phương Tố Y còn chưa ghé qua mà hiệu quả đã tốt thế này rồi.

Hai ngày liền, hôm nào Bạch Thiên cũng lạch bạch theo sau anh hỏi bao giờ thì được gặp “mẹ”.

Thằng bé không ngại với Phương Tố Y nhưng anh ngại!

Phương Tố Y đang hẹn hò với người khác nên cô cũng có vẻ khó xử khi đứng trước mặt anh.

Trong lúc Bạch Dã lo lắng đến khó tập trung làm việc được, Phương Tố Y đã đến nơi và xuống xe.

Vừa thấy cô xuất hiện, cục bột nhỏ hô lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía cô và dang tay ra.

Thằng bé phóng tới quá nhanh, suýt chữa nữa cô đỡ không kịp, may mà thằng bé còn biết ôm lấy chân cô để không bị ngã.

“Mẹ!”
Tiếng gọi trong trẻo ngọt ngào của thằng bé khiến trái tim Phương Tố Y mềm nhũn, cô ngồi xuống rồi vươn tay xoa đầu cục cưng:
“Chào con.”
Bạch Thiên ngay lập tức dùng hai tay ôm cổ cô rồi nói:
“Con nhớ mẹ quá đi! Sáng nay con ăn cơm nhanh lắm, ngoan lắm đó! Con có giỏi không ạ?”
Người nào đó dở khóc dở cười đỡ mông của Bạch Thiên rồi đáp:
“Ừm, giỏi.”
Cục cưng cọ cọ mặt vào gò má của cô rồi thấp thỏm hỏi:
“Vậy mẹ đến đây ở với con được không ạ? Con muốn ở chung với mẹ.”.