Editor: Goblin
—Ngoài ải thu về phong cảnh khác,
Hành Dương cánh nhạn bay đi hút.
Bốn phía rít gào, còi lính rúc.
Ngàn núi bọc,
Cô thành cửa đóng chiều khói bốc...
Ngư Gia Ngạo Thu Tư – Phạm Trọng Yêm
————-
“Tô Hách Ba Khổng, Thiệu quốc cử viện binh đến rồi.” Ba Âm vén màn vào lều, vẻ mặt có chút nặng nề.
“Nhanh vậy sao?” Tô Hách Ba Khổng đang ngồi nghiên cứu bản đồ, nghe tin Ba Âm báo cáo không khỏi cau mày, “Bao nhiêu viện quân? Ai dẫn quân?”
“Tổng cộng mười vạn quân, dẫn quân là một gã tên Phùng Uy, năm xưa là phó quan của Triệu Phái Thanh, sau này thăng chức nên được triệu hồi về kinh.” Ba Âm dừng một chút rồi nói tiếp, “Tiểu hoàng đế kia còn phái cả người đắc lực nhất bên cạnh tới, tên là Sở Tỷ.”
Nói xong liền ghé vào tai Tô Hách Ba Khổng nhỏ giọng nói: “Nghe đồn quan hệ giữa người này và hoàng đế...!có chút mờ ám.”
Tô Hách Ba Khổng gật đầu, “Cho người đi thăm dò thêm đi.”
“Được.” Ba Âm đáp, “Quân ta đã rút hết rồi, viện binh bên kia đã tới, chúng ta cứng đối cứng cũng không tốt.”
“Ừm.” Tô Hách Ba Khổng nói, “Tạm hoãn kế hoạch, chờ thám tử trở về rồi bàn bạc lại.”
“Được.” Ba Âm đáp rồi ra ngoài bàn giao nhiệm vụ.
Trong doanh địa Tác-ta đèn đuốc sáng choang, nhóm binh lính vừa mới rút lui từ tiền tuyến đều tự giác trở về lều của mình nghỉ ngơi.

Rõ ràng là đang trong thời gian giao chiến căng thẳng, ấy vậy mà bầu không khí trong doanh lại vô cùng thong dong, như thể việc số lượng địch nhân gia tăng bất ngờ chẳng có gì to tát cả.
Người Tác-ta là dân tộc du mục, đã quen cuộc sống màn trời chiếu đất, huống chi hoàn cảnh nơi khai chiến lại không khác thảo nguyên là mấy.

Trước khi Lăng Đan Hãn thống nhất Tác-ta, các bộ lạc vì nhiều nguyên nhân mà bùng nổ những cuộc xung đột nhỏ, thế nên trên thảo nguyên tồn tại một quy tắc bất thành văn, nắm đấm kẻ nào cứng hơn, thực lực ai mạnh hơn liền nghe lệnh người đó.

Lăng Đan Hãn chính là dựa vào một thân võ nghệ cao siêu lúc còn trẻ cùng thủ đoạn mạnh mẽ đã nói là làm của mình mà lần lượt chinh phục thủ lĩnh của những bộ lạc khác, thống nhất tộc Tác-ta như hiện tại.
Lần phát khởi chiến tranh với Đại Thiệu này, trong mắt người Tác-ta chẳng qua chỉ là một cuộc tranh chấp giành địa bàn hơi lớn chút xíu mà thôi.

Mặc dù bị dân địa phương kịch liệt lên án là bọn “xâm lăng bất nhân”, bọn học cũng chỉ khịt mũi khinh thường.
Nhỏ yếu sẽ bị đào thải, kẻ mạnh mới là chúa tể.

Đây là thiên nhiên dạy bọn họ cách sinh tồn, đồng thời là tư tưởng mà mỗi người Tác-ta sinh ra đã hướng tới.
Chuyện phát động chiến tranh đôi khi đối với những hán tử thảo nguyên này mà nói chỉ đơn giản thế thôi.
Cách độ dăm ba ngày, Ba Âm lại vội vả chạy ào vào lều bạt của Tô Hách Ba Khổng: “Tô Hách Ba Khổng! Thám tử về rồi!”
Tô Hách Ba Khổng nói: “Dò la được gì không?”

Ba Âm phấn chấn mở quyển trục trong tay, “Đây là bản đồ doanh trại của chúng...”
Tô Hách Ba Khổng vui mừng đáp, “Có phải thằng nhóc nhà ngươi động tay động chân gì rồi không, cái này mà cũng moi ra được?”
Ba Âm dào dạt đắc ý nói, “Tất nhiên rồi, ta mà lại! À phải rồi, dựa theo tình báo nhận được, chúng ta có thể...”
*******
Bên trong lều lớn dành cho tướng quân Đại Thiệu, các vị chủ soái và tham mưu đang ngồi lại cùng nhau, vẻ mặt ai nấy cũng rầu rỉ ủ ê.

Từ lúc Phùng Uy dẫn mười vạn đại quân đến chi viện Lang Nha Quan đến nay, phía Tác-ta liền an binh bất động.

Không rút quân cũng chẳng tấn công, chỉ dựng trại đóng quân ở xa xa bao quanh bọn họ.
Phùng Uy nói: “Không thể kéo dài thêm được nữa...Hơn mười vạn quân mỗi ngày đều phải ăn cơm uống nước, hao tốn rất nhiều lương thực, dù tiếp tế đến kịp cũng không chịu nỗi việc chờ đợi thế này...”
Một vị mưu sĩ khác lên tiếng: “Bọn Tác-ta lần này thật xảo quyệt...!biết nhân số không bằng bên ta, cứng đối cứng không được, liền ỷ phía sau là nhà mình lại thêm lợi thế về thời tiết mà dùng chiêu này làm hao mòn binh lính bên ta...”
“Dẫn binh lần này tên là Tô Hách Ba Khổng, võ nghệ cao cường, đa mưu túc trí, là ‘chiến thần’ nổi danh của tộc Tác-ta.” Triệu Phái Thanh nói, “Trước giờ ta chỉ nghe kỳ danh của hắn, đây là lần đầu tiên giao thủ, ta thật sự cũng không rõ chiến lược của hắn là gì.”
“Đây rõ ràng là muốn làm suy yếu lực lượng của chúng ta đây mà...” Cố vấn nói, “Chỉ còn cách tập kích...”
Linh tính luôn mách bảo Triệu Phái Thanh rằng có điều gì đó không đúng nhưng lại không biết diễn tả thế nào, đề nghị của quân sư kia lại chiếm được sự đồng thuận của nhiều người vậy nên chỉ đành phải nói: “Xem ra không còn cách nào khác nữa rồi...”
Ngay sau đó, con đường tập kích, thời gian, vị trí tiếp ứng nhanh chóng được xác định, nhưng người chỉ huy toán quân này lại chậm chạp không bầu ra được.

Cái Đại Thiệu thiếu nhất chính là tướng quân, cho dù là ở nơi giành giật mạng sống từng giây này thì toàn bộ đại doanh cũng chỉ lác đác ba bốn người có thể chỉ huy.

Trong đó, tướng Triệu – Phùng là hai người quan trọng nhất, vạn vạn lần không thể xảy ra chút sơ xuất nào, nếu chẳng may phát sinh chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ quân doanh sẽ sụp đổ ngay, nói không chiến mà bại cũng chẳng ngoa! Ngặt nỗi người đáng tin lại hữu dũng hữu mưu..

.
“Để ta đi cho.” Sở Tỷ nãy giờ chỉ im lặng nghe mọi người thương nghị bất thình lình lên tiếng, “Nếu các vị vẫn chưa chọn được người thích hợp, tại hạ sẵn lòng thử một lần.”
“Sở huynh!!!” Triệu Phái Thanh vội ngăn cản, “Không được! Hành động lần này vô cùng nguy hiểm, không phải trò đùa đâu!!”
“Triệu huynh.” Sở Tỷ bình tĩnh nhìn Triệu Phái Thanh, “Sở Tỷ ta cũng xuất thân từ gia đình dòng dõi tướng quân.”
Triệu Phái Thanh không thể phản bác điều này.
Quả thật tổ tiên Sở Tỷ từng xuất hiện vài vị danh tướng, nhưng đó đã là chuyện nhiều năm về trước rồi.

Sở gia vài năm trở lại đây đã dần dần xuống dốc, mãi đến thế hệ của Sở Tỷ và đệ đệ của hắn là Sở Mạc lần lượt vào triều làm quan tình hình mới sáng sủa được một chút, nhưng vẫn không thể đưa gia tộc trở lại những năm tháng huy hoàng trước kia.
“Triệu huynh, cứ để ta đi đi.” Sở Tỷ mềm giọng thuyết phục, “Huống chi, cũng không chọn được người nào tốt hơn.”
Đúng vậy.
Cho dù hắn không muốn đi nữa, cũng không còn người nào khác có thể thay thế.
“Hoàng thượng đã lệnh, nhất định phải bảo vệ ngươi an toàn...” Phùng Uy chưa nói hết câu đã bị Sở Tỷ đánh gãy.
“Tướng lĩnh viễn chinh*, có vài tình huống không thể tuân theo quân lệnh được.


Phùng tướng quân...” Sở Tỷ nhìn vào mắt Phùng Uy nói, “Quân tình cấp bách lắm rồi.”
*chiến đấu nơi xa
Phùng Uy gãi đầu, thở dài bất đắc dĩ, không nói nữa.
Thiệu Cảnh chỉ xem Sở Tỷ là đoá tường vi cần được bảo vệ cẩn thận, nhưng lại quên mất rằng, trên mình đoá hoa ấy cũng có những chiếc gai sắc nhọn đủ làm người ta phải e dè.
**********
Màn đêm dần buông xuống.
Cửa ải biên giới lúc này một mảnh đèn đuốc sáng trưng, các binh sĩ Thiệu quốc ở Lang Nha Quan luôn trong tư thế trận địa sẵn sàng đón địch, nghiêm túc tuần tra canh gác phòng ngừa man tộc lẻn vào tập kích.

Ba Âm cùng một hán tử Tác-ta khác lợi dụng đêm tối yểm trợ, bí mật nằm trên mặt đất từ xa quan sát mọi thứ.
“Nè Ba Âm, ngươi nói xem khi nào bọn chúng mới hành động đây?” Một người có bộ dáng hơi ngây ngô tên là A Cổ Đạt Mộc tranh thủ lúc rảnh rỗi đổi tư thế, hỏi.
“Cái này ai mà biết chứ.” Ba Âm thuận tay ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng.
Cỏ tươi vừa mới mọc ba tháng, non nớt mỏng manh, xanh biếc đáng yêu đáng tiếc hiện tại là ban đêm nên không thể thấy rõ màu sắc ấy.

Quai hàm Ba Âm hoạt động qua lại nhai cọng cỏ trong miệng, vị cỏ xanh nhè nhẹ tràn ngập khoang miệng, “Tô Hách Ba Khổng bảo chúng ta canh chừng thì cứ canh chừng thôi.”
“Cũng không biết cái ngày bám đuôi này kéo dài đến...!Ê ê, Ba Âm!”
A Cổ Đạt Mộc huýt Ba Âm một cái, Ba Âm theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thấy một đội ngũ nhỏ từ cửa bên Lang Nha Quan lén lút chạy ra, gần như lặng yên không tiếng động, chỉ vài giây sau dưới sự yểm trợ của màn đêm biến mất không để lại chút dấu vết.

Nếu không phải Ba Âm và A Cổ Đạt Mộc vẫn nhìn không chuyển mắt tình huống bên ấy, e rằng cả hai đã bỏ mất sự việc quan trọng này.
“A Cổ Đạt Mộc, ngươi đi theo bọn họ, nhớ cẩn thận đấy.” A Cổ Đạt Mộc “ừm” một tiếng, khẽ đến mức không thể nghe thấy, về phần Ba Âm thì tức tốc trở về doanh trại báo tin.
Trở lại Sở Tỷ bên này, khi cách nơi trú quân của Tác-ta ước khoảng năm dặm, nhóm người Sở Tỷ dừng bước, tung người xuống ngựa.
“Phía trước chính là đại doanh Tác-ta, “Sở Tỷ hơi khom mình, “Các vị cứ theo kế hoạch mà hành động, nếu bị phát hiện, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.”
Binh sĩ đi theo đồng loạt gật đầu.
“Các vị, nhất định phải sống sót trở về.” Dứt lời, Sở Tỷ lên ngựa chạy thẳng về phía mục tiêu, không hề quay đầu lại.
Võ nghệ của Sở Tỷ chỉ tầm tầm, biết vài chiêu phòng thân mà thôi, nếu như lẻn vào quân doanh địch nhất định sẽ bị phát hiện, cho nên hắn phụ trách nhiệm vụ đơn giản nhất nhưng đồng thời cũng là trọng yếu nhất — — tạo hỗn loạn.

Thừa dịp náo loạn, những người khác mới có cơ hội trà trộn vào lều của chỉ huy lấy thủ cấp của gã, một khi địch mất đi kẻ cầm đầu, trận chiến này mới tốc chiến tốc thắng được.
Hắn tìm một chỗ có hướng gió thổi về phía đại doanh địch, lấy đá lửa ra đốt cháy mũi tên đã ngâm trong mỡ chuẩn bị trước đó.

Chỗ này cách khu dựng trại khá gần, chỉ tầm trăm thước nên xác xuất trúng mục tiêu sẽ lớn hơn.

Đang lúc Sở Tỷ tính toán góc độ và lực độ thế nào thì thích hợp, bất thình lình nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, hắn thầm nghĩ gay go, vội ném đồ trong tay đi toan bỏ chạy, nhưng mà tốc độ nhóm người Tác-ta lại nhanh hơn, trong tích tắc đã có hơn hai mươi người bao vây lấy Sở Tỷ kín không kẻ hở.

Trúng bẫy!!
Trong thoáng chốc trong đầu Sở Tỷ hiện lên hai chữ này, nhưng chẳng kịp nghĩ kế sách đối phó thì một giọng nói xa lạ truyền tới: “Sở đại nhân quả là người nhiệt tình, nếu đã đến Tác-ta ta làm khách sao không đi cửa chính mà lại ở nơi hẻo lánh này?”
Cư nhiên trực tiếp nhận ra thân phận của mình.
Sở Tỷ nghe vậy nhưng vẫn điềm nhiên như không, nếu đã chỉ mặt gọi tên hắn chính xác thế này ắt hẳn đã sớm thăm dò cặn kẽ, kế hoạch tập kích lần này sợ là cũng bị tộc Tác-ta phát hiện rồi...!Không lẽ trong nhóm chỉ huy Đại Thiệu có mật thám do Tác-ta gửi vào.
“Sao Sở đại nhân không nói lời nào thế? A, chắc là đang trách bên ta không chu đáo phải không?” Người nói không ai khác chính là Ba Âm, thấy Sở Tỷ không lên tiếng lại nói tiếp, “Tuy chúng ta là man tộc, nhưng việc đãi khách vẫn hiểu.

Để ta ‘đưa’ Sở đại nhân đến lều của chỉ huy uống trà trò chuyện.”
Dáng người Sở Tỷ đứng thẳng như tùng, né tránh cánh tay có ý đồ muốn kiềm chế mình: “Ta tự đi.”, sắc mặt lẫn ngữ điệu đều không lộ mảy may sự sợ hãi nào.
Ba Âm thấy vậy ‘À’ một tiếng, “Sở đại nhân quả là can đảm, vậy xin mời.” Sau đó phất tay, hơn hai mươi người áp giải Sở Tỷ hướng về phía lều chỉ huy.
Dọc đường đi Sở Tỷ vờ như bình thản, song thực tế là đang mượn cơ hội quan sát tình hình bên trong đại doanh người Tác-ta.

Ba Âm như sớm dự đoán được điều này, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu dùng một túi vải trùm đầu Sở Tỷ lại.
Hai mắt Sở Tỷ đã không thể nhìn thấy, hắn bị người lôi kéo lảo đảo bước đi, rồi bỗng nhiên bị đẩy một cái kế đó túi vải được lấy xuống.
Đến rồi.
Hai mắt bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng khiến hắn không khỏi híp mắt lại, trong lúc ấy mơ hồ trông thấy bóng dáng cao lớn của một người đang đi đến trước mặt hắn, sau đó thân nhiệt nóng ấm thông qua da dẻ truyền đến trên mặt Sở Tỷ.
Tô Hách Ba Khổng nâng mặt Sở Tỷ lên, hỏi: “Y chính là Sở Tỷ?”
Sở Tỷ nghe có người đáp, “Vâng.”
Sở Tỷ giật mình, đó chẳng phải là một trong những binh lính theo hắn bí mật tập kích lần này sao! Hoá ra là người của Tác-ta!
“Ngươi...!!!” Sở Tỷ nghiêng đầu muốn thoát khỏi gọng kiềm của Tô Hách Ba Khổng, tiếc là làm thế nào cũng vô dụng, chỉ biết tức giận mắng, “Đồ gián điệp!!!”
Tên lính kia không phản bác, khuôn phép đứng một bên, bộ dạng phục tùng, hoàn toàn xem Sở Tỷ như không khí.
“Ngươi làm tốt lắm Mạnh Ân, việc ta hứa với ngươi ngươi cứ yên tâm.

Lui xuống trước đi.” Tô Hách Ba Khổng buông bàn tay đang nắm cằm Sở Tỷ ra, lui về sau một bước.
Mạnh Ân nghe lệnh liền lui xuống, trong lều chỉ còn lại Tô Hách Ba Khổng và hộ vệ thân tín của y, cùng với ‘vị khách’ Sở Tỷ.
Lúc này Sở Tỷ mới ngẩng đầu quan sát Tô Hách Ba Khổng, mà Tô Hách Ba Khổng cũng đồng thời quan sát Sở Tỷ.
Đây là người đã leo lên long sàng của hoàng đế Đại Thiệu trong truyền thuyết ư? Bộ dạng cũng thường thường thôi...!cơ mà da dẻ y lại rất tốt — Tô Hách Ba Khổng.
Chẳng nhẽ người trước mặt là chiến thần của tộc Tác-ta sao? — Sở Tỷ.
Sở Tỷ là bị người kiềm kẹp không cách nào di chuyển, còn Tô Hách Ba Khổng lại là bị hấp dẫn đến quên cả mọi thứ — ánh mắt đôi bên chạm nhau, không ai nói câu nào, thế nhưng có một thứ gì đó đang lan tràn, giống như hai người đang thông qua ánh mắt tiến hành một cuộc tranh đấu vậy.

Tô Hách Ba Khổng không nói gì, hộ vệ thân tín chung quanh cũng không nhúc nhích chỉ chuyên tâm canh phòng, ngừa tình huống bất ngờ phát sinh còn nhanh tay phản ứng kịp.
“Tô Hách Ba Khổng, mấy tên còn lại ngươi tính xử lý thế nào?” Cách Nhật Lặc Đồ vén rèm bước vào đánh vỡ hai tên đang đọ mắt với nhau.

Tô Hách Ba Khổng nhìn Cách Nhật Lặc Đồ, đáp: “Giam lại đi.”
Ngừng vài giây rồi nói tiếp, “Trước mắt khoan giết chúng đã.”
Cách Nhật Lặc Đồ gật đầu, “Ta biết rồi.”
Sở Tỷ ban nãy bị cái nhìn chăm chú của Tô Hách Ba Khổng mơ hồ không ngẩng đầu lên được, nhưng vẫn quật cường chống chọi.

Thật vất vả thoát khỏi đôi mắt đáng sợ đó, lại nghe được tin đồng đội mình bị bắt, trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực.


Mãi khi nghe phân phó của Tô Hách Ba Khổng với thuộc hạ, lúc này mới thở phào trong lòng.
Chí ít tính mạng của họ vẫn an toàn.
Chỉ cần không chết thì vẫn có hy vọng sóng sót trở về.
“Ngươi đang nghĩ gì đấy?” Tô Hách Ba Khổng nắm lấy cằm Sở Tỷ lần nữa, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong một thời gian ngắn, trái tim của Sở Tỷ liên tục lên lên xuống xuống, bây giờ hắn chỉ là nỏ mạnh hết đà, nhưng tính cách quật cường không không cho phép hắn nhượng bộ, nói: “Đang nghĩ phong cách tiếp đón khách khứa của tộc Tác-ta thôi.”
“A?” Tô Hách Ba Khổng ra dấu, “Buông y ra.”
Binh linh kiềm kẹp Sở Tỷ không chút do dự trả tự do cho hắn — với họ, tên nam tử trói gà không chặt này chẳng thể tạo ra uy hiếp gì, nói chi là Tô Hách Ba Khổng – chỉ huy cường đại của họ.
“Bây giờ thì sao?” Tô Hách Ba Khổng hỏi.
“Hừ, tạm được.” Sở Tỷ xoa xoa cánh tay đã có chút cứng ngắc vì bị đè ép nãy giờ, đáp.
Thích thú trong ánh mắt Tô Hách Ba Khổng càng tăng: “Vậy phải để Sở đại nhân hiểu biết thêm về lễ nghi đãi khách của Tác -ta ta mới được.”
Tô Hách Ba Khổng nghiêng đầu phân phó thân tín, “Xuống dưới dọn dẹp lại lều bạt phía tây nam.

Nhớ  chiêu đãi cho tốt.”
Thân tín vâng dạ rồi giải Sở Tỷ ra cửa.
“Ta thật không hiểu.” Ba Âm vẫn luôn đứng một bên quan sát nói, “Sao ngươi lại...”
“Ba Âm, ngươi còn nhớ con tuyết chuẩn ta thuần phục lúc trước không?” Tô Hách Ba Khổng đáp lại bằng một câu chẳng hề liên quan tí nào.
Ba Âm ngớ ra một lúc rồi nói, “Nhớ chứ.”
Năm đó, khi Tô Hách Ba Khổng tám tuổi vô tình bắt được một con tuyết chuẩn bị chạc cây đâm bị thương, Tô Hách Ba Khổng bèn mang con chim đó về nhà xử lý vết thương cho nó.

Tiểu tử bị đông cứng đó cuối cùng cũng chậm rãi khoẻ lại, Tô Hách Ba Khổng mừng rỡ khôn xiết đưa tay vuốt ve nó thì đổi lại là một cú mổ trời giáng của tuyết chuẩn.
Tô Hách Ba Khổng nhìn bàn tay bị thương nhưng không hề khóc mà chạy đi tìm người thuần ưng nổi danh nhất trong tộc, người nọ nói với hắn: chim ưng là dũng giả thuộc về bầu trời, cái chúng hướng tới chỉ có khoảng không bao la không giới hạn.

Con người có thể ràng buộc thân thể nó, nhưng không thể nào ràng buộc tâm hồ luôn khát vọng bay cao bay xa của nó được cả — trừ phi ngươi chứng minh cho nó thấy, so với nó ngươi mạnh hơn gấp ngàn lần thì nó mới cam tâm tình nguyện phục tùng ngươi.
Tô Hách Ba Khổng từ người thuần ưng lấy được phương pháp thuần hóa, trở về nhà liền bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ với con tuyết chuẩn kia — đúng vậy, cách duy nhất thuần hoá những con dã ưng chính là nhìn thẳng vào mắt nó.

Ai rời tầm mắt trước chính là kẻ thua cuộc, phương pháp này gọi là “nấu ưng”.
Mà cách này nào chỉ đơn giản là ‘nấu ưng’, nó đồng thời còn là ‘nấu người’ mới đúng.

Tô Hách Ba Khổng và còn tuyết chuẩn khi đó đã nhìn nhau bốn ngày ba đêm.
Cuối cùng con ưng kia cúi đầu nhận thua.
Thời điểm Tô Hách Ba Khổng đưa tay sờ con tuyết chuẩn kia nó liền ngoan ngoãn thuận theo.
Mà hai mắt Tô Hách Ba Khổng lúc ấy đã đỏ bừng che kín tơ máu.
“Khi đối mặt người kia không hiểu sao ta lại nghĩ tới con ưng kia.” Khóe miệng Tô Hách Ba Khổng khẽ nhếch, đầy đầu đều là cặp mắt sáng trong đầy kiên định của Sở Tỷ.
Rõ ràng là phạm nhân thế mà trong đôi mắt ấy lại không có chút suy sụp nào, trái lại bất khuất đầy cao ngạo như loài hùng ưng chao liệng trên trời xanh bát ngát, bễ nghễ nhìn vạn vật dưới chân.
Một Sở Tỷ như vậy, quá trình thuần hoá sẽ tuyệt vời nhường nào?
Đột nhiên Tô Hách Ba Khổng cảm thấy tràn đầy mong chờ..