Editor: Goblin

Trong quân doanh Đại Thiệu lúc này đã rối như tơ vò.
“Phải giải quyết chuyện này thế nào cho tốt đây?” Phùng Uy sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng đi qua đi lại trước mặt nhóm tướng lĩnh, “Bọn man rợ đó tàn ngược dã man như thế, Sở đại nhân, y...”
“Sứ giả của đối phương đưa điều kiện trao đổi của Tô Hách Ba Khổng đến rồi.” Vẻ mặt Triệu Phái Thanh ngưng trọng, “Mười thành U Lương, đổi một mình Sở Tỷ.”
“...!Làm càn!!!” Phùng Uy cởi mũ vứt mạnh xuống đất, cả giận mắng: “Bọn này được một tấc lại muốn tiến một thước đây mà!! Sứ giả đâu!! Ta đi làm thịt nó!!!”
“Phùng Uy!” Triệu Phái Thanh quát lớn, ngăn cơn nóng giận của Phùng Uy lại, “Hai phe giao chiến không giết sứ giả, đừng làm rối thêm nữa!”
“Triệu tướng quân, vậy ngài nói xem, chúng ta phải làm sao đây!!” Phùng Uy mặt ủ mày chau ngồi phịch xuống ghế, “Hoàng đế mà biết còn không giết hết tất cả chúng ta!”
“Vậy thì đừng cho y biết.” Triệu Phái Thanh thản nhiên đáp.
“Ngài...!ý ngài là...” Đôi con ngươi của Phùng Uy chuyển vài vòng, “Nhưng, nhưng Sở đại nhân...”
“Vì quốc vong thân, chết có gì đáng tiếc.” Triệu Phái Thanh chinh chiến quanh năm, sớm đã xem cái chết nhẹ tựa lông hồng không giống như Phùng Uy do dự không quyết, “Sở Tỷ, y...!sẽ hiểu thôi.”
Lời này nói ra xong, tính mạng Sở Tỷ xác định bị hoàn toàn vứt bỏ.
“Sở đại nhân, aizzz...” Cuối cùng Phùng Uy thở dài một tiếng xem như  thỏa hiệp.

So với nhiệm vụ bảo vệ Sở Tỷ an toàn mà Thiệu Cảnh giao phó, bản thân Phùng Uy vẫn ưu tiên sứ mệnh bảo vệ đất nước hơn.
Nhất thời bên trong lều chỉ còn lại tiếng thở dài, nhưng bầu không khí ảo não này chẳng kéo dài được bao lâu chợt nghe bên ngoài có tiếng ai đó hô to.
“Chuyện gì đấy!” Nhóm người Triệu Phái Thanh bước khỏi lều hỏi thủ vệ.
“Tướng quân! Bọn...!bọn chúng dựng đài hành hình trước doanh, bắt Sở đại nhân...” Binh lính nọ ngắt ngứ không dám nói tròn câu.


Ngày đó lúc Sở Tỷ mới tới đã băng bó vết thương cho hắn, vốn là đại nhân cao cao tại thượng lại vội trước vội sau vì những binh lính thấp bé như họ.

Tính tình Sở Tỷ xưa nay luôn điệu thấp ôn hoà, lại là người học rộng tài cao, không mất bao lâu đã khiến quân sĩ trong doanh mỗi khi nhắc đến y đều mang theo vài phần kính trọng.
Đúng lúc này phía địch lại hô to lời vừa nãy lần nữa, kỳ này Triệu Phái Thanh nghe không sót một chữ, sắc mặt liên tục thay đổi rồi hạ lệnh: “Lệnh toàn bộ người trong doanh! Không được tự ý đi lại! Tất cả trở về lều của mình! Cho các đội trưởng kiểm kê nhân số!!”
Lệnh Triệu Phái Thanh vừa ban xuống toàn quân doanh nhốn nháo cả lên, mặc dù khá nhiều binh sĩ không hiểu đầu đuôi ất giáp ra sao, nhưng phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân lính, thế nên tất cả đều chẳng hề lăn tăn gì dựa theo mệnh lệnh của Triệu Phái Thanh hành động.
Trong quân doanh vừa ổn định được vài phút, phía tiền tuyến liền truyền tới tiếng roi da, binh sĩ đứng gác trên tường thành thấy rõ mồn một, người đang chịu tra tấn không ai khác chính là giám quân đại nhân của họ!
Cổ tay gã tráng hán phụ trách hành hình không ngừng vung lên hạ xuống roi da trong tay, tàn nhẫn quất lên người Sở Tỷ chẳng khác nào Nữ Oa tạo người, chỉ khác ở chỗ kia là bùn đất văng tung toé còn đây lại là máu cùng da thịt bong tróc.
Tên lính thủ thành ban nãy đứng cứng ngắc, hai mắt mở trừng trừng tưởng chừng như sắp nứt toạt cả ra, dù bàn tay đã siết chặt thân giáo nhưng cả người hắn vẫn không ức chế được cơn run rẩy.

Hắn rất muốn mặc kệ hết thảy xông qua liều một phen sống mái với lũ man tộc xâm phạm quê hương hắn, nhưng mỉa mai thay hắn không thể.
Điều hắn có thể làm chính là trơ mắt nhìn đồng bào của mình bị trói trên giá hành hình, mặc người làm nhục.
Tiết mục giết gà dọa khỉ này diễn ra tròn trĩnh hai canh giờ mới hạ màn.

Lúc đổi ca trực, tất cả lính gác chứng kiến toàn bộ quá trình đều mang vẻ mặt khác thường, khi bị những binh lính khác hỏi đều đáp trả bằng thái độ trầm mặc.
∼ ✿ ∼
Người xung quanh nháo nhào mang Sở Tỷ vào lều chữa trị dưới vẻ mặt đầy u ám lù lù theo sát phía sau của Tô Hách Ba Khổng.
Không tốt, cảm giác này không tốt một chút nào.
Thứ hắn hưởng thụ là khoái cảm chinh phục chứ không phải hành hạ đến chết.

Dùng roi tra tấn chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn ép Sở Tỷ khuất phục, chứ không phải hắn muốn đánh chết y thật.
Cái cảm giác mọi thứ hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát này khiến tâm trạng hắn tràn đầy bạo lệ, chỉ muốn phá huỷ mọi thứ.
Rắc!!!
Một âm thanh nhỏ đến dường như không tồn tại vang lên, cái chén trong tay Tô Hách Ba Khổng vỡ nát.
Người hầu bận rộn qua lại vô tình thấy mảnh vỡ của cái chén xấu số kia không khỏi bất giác càng thêm dè dặt, rất sợ bản thân chọc Tô Hách Ba Khổng không vui thì đời mình cũng sẽ tàn như cái chén ấy.
Lúc này, nơi Sở Tỷ nằm vẫn là chiếc giường của Tô Hách Ba Khổng, chỉ là lần này Sở Tỷ không phải nằm đó để ngủ mà là bị một đám người vây quanh cứu chữa.

Quần áo rách rưới trên người hắn đã được cởi bỏ, đại phu một bên gấp gáp phân phó công việc, hai ba dược đồng vội vã nghiền thảo dược, lâu lâu lại có vài người hầu mang nước nóng vào lều.
Đại phu này không phải người Tác-ta, y thuật của ông hoàn toàn là Trung Nguyên chính thống, so với cách trị liệu thô sơ của người Tác-ta thì trước mắt cũng chỉ có ông mới có thể giành lại Sở Tỷ từ tay tử thần.
Đầu tiên, đại phu dùng nước nóng lau sạch sẽ vết máu trên người Sở Tỷ, sau đó bưng chén thuốc vừa sắc lên thì chợt gặp phải nan đề: Người đang hôn mê thế này làm sao đút thuốc đây?
Tô Hách Ba Khổng thấy ông cứ chần chừ mãi, hơi cáu: “Sao vậy?”
“Tướng quân.” Đại phu nói, “Cần nghĩ cách cho y uống chén thuốc này mới được, không thì chút nữa bôi thuốc y sẽ không chịu nỗi mà đau đớn đến chết.”
Sắc mặt Tô Hách Ba Khổng sa sầm hơn cả lúc nãy, cầm chén thuốc từ tay đại phu: “Để ta.”
Dứt lời thì hớp một ngụm thuốc lớn, tay còn lại nắm cằm Sở Tỷ, khom người dùng miệng đẩy thuốc qua.
Tuy Sở Tỷ đã lâm vào trạng thái hôn mê, thế nhưng vẫn còn chút ý thức sót lại, cảm thấy có chất lỏng ấm áp nào đó tiến vào, liền theo bản năng cầu sinh mà hé miệng tham lam hút lấy.
Vẻ mặt Tô Hách Ba Khổng cứng đờ giây lát, sau đó nghiêng đầu đi uống thêm ngụm thuốc nữa rồi tiếp tục đút thuốc cho Sở Tỷ.

Lặp đi lặp lại như thế vài lần, Sở Tỷ ngoan ngoãn nuốt nước thuốc từ trong miệng Tô Hách Ba Khổng, cho đến khi chén thuốc cạn đáy.
“Thế được chưa?” Tô Hách Ba Khổng đứng dậy hỏi, đại phu đứng há hốc nhìn nãy giờ nghe vậy mới phục hồi lại tinh thần đáp “Vâng vâng, vậy được rồi.”, rồi lập tức cầm lấy thuốc bôi từ dược đồng tiếp tục xử lý vết thương cho Sở Tỷ.

Tô Hách Ba Khổng tránh sang một bên, tiếp tục bày mặt thối xem chừng người nằm trên giường.
Vị đặc trưng của nhân sâm vẫn còn tràn ngập trong khoang miệng, nhưng đâu đó lại pha lẫn chút hương vị thuộc về riêng Sở Tỷ.

Tô Hách Ba Khổng không thể không thừa nhận, khoảnh khắc lưỡi Sở Tỷ quấn lấy hắn, hắn đã hận không thể...!không thể trực tiếp...
Nhớ tới lời đồn Ba Âm nói với mình dạo trước, sắc mặt lập tức u ám khó tả.
“Tướng quân, xong rồi.” Đại phu dùng khăn sạch lau tay xong liền bẩm báo tình hình với Tô Hách Ba Khổng, nhân tiện liếc nhìn sắc mặt y, lén phỏng đoán khả năng làm mặt thối của vị thủ lĩnh Tác-ta này.
“Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ?”
“Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ từ từ hồi phục thôi ạ!”
“Lui xuống đi.”
Đại phu vâng một tiếng, vừa định rời đi thì Tô Hách Ba Khổng gọi giật ngược lại: “Khoan đã.”
Đại phu thấp thỏm bước trở lại, “Tướng quân còn gì phân phó sao ạ?”
“Ngươi đứng đây chờ một lát.” Dứt lời, quay sang nói với thị vệ gần đó, “Kêu mấy tên kia vào đây.”
Thị vệ nọ tuân mệnh, khi rèm cửa được kéo lên lần nữa liền trông thấy một nhóm trai tráng người Tác-ta xếp hàng bước vào, thì ra là mấy người hành hình thiếu chút nữa đã đánh chết Sở Tỷ ban nãy, khổ nỗi đám người này vẫn không hiểu thế thì có gì to tát mới chết, chỉ biết cúi gầm mặt xuống dưới đất, thấp thỏm chẳng dám nhìn Tô Hách Ba Khổng.
Tô Hách Ba Khổng mở miệng nói: “Không phải đã bảo không được đánh chết sao? Thế nào lại biến thành như vậy?”
Một hán tử lấy hết can đảm, đáp: “Thủ lĩnh, bọn ta thật sự đã dựa theo phương pháp bình thường mà đánh, người thụ hình tuy chịu nhiều đau đớn nhưng tuyệt đối không hôn mê đến mức này.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” một gã khác hùa theo phụ hoạ.
“Đại phu, ông nói đi.” Đại phu đứng ngoài cuộc nghe nãy giờ, nghe Tô Hách Ba Khổng hỏi mình mới biết Tô Hách Ba Khổng giữ mình lại để đối chất với nhóm người này.
“Tướng quân, lúc nãy khi ta bôi thuốc có sẵn tiện khám qua, quả thật đều là chút vết thương ngoài da, trông thì rất nặng nhưng chắc chắn không phải trí mạng, bằng không cũng không thể chỉ dựa vào cầm máu là có thể bảo toàn tính mạng cho y được.”
“Vậy rốt cuộc y xảy ra chuyện gì?” Tô Hách Ba Khổng liếc nhìn đại phu, đại phu thầm rùng mình, biết Tô Hách Ba Khổng nghi ngờ mình bao che nhóm người kia, vội nói: “Là do thân thể y cơ bản đã không tốt rồi ạ.

Vừa rồi thuộc hạ đã khám cho y, phát hiện tay chân y rất lạnh, kinh mạch cũng chuyển động khá chậm, hẳn là thể chất kị hàn.


Nếu không phải di truyền từ mẹ sang con, thì chính là mấy năm trước chịu khổ gì đó nên lưu lại mầm bệnh.”
Tô Hách Ba Khổng trầm ngâm nói: “Được rồi...!các ngươi lui xuống đi.”
Mấy thanh niên trai tráng như nhặt được đại xá, hối hả xin phép cáo lui, vị đại phu kia cũng nối gót theo sau.
Tô Hách Ba Khổng đuổi hạ nhân đi rồi thì thong thả bước tới bên giường, xuất thần nhìn Sở Tỷ vẫn đang trong cơn mê.
Những nơi Sở Tỷ bị thương đều đã được đắp thuốc cẩn thận, vì để vết thương chóng lành đồng thời sợ làm bí miệng vết thương, đại phu còn dặn đi dặn lại không được cho Sở Tỷ mặc quần áo, vậy nên Sở Tỷ lúc này gần như loã thể nằm trên giường, nếu không phải còn có lớp băng gạc quấn trên người, thật sự là không dám nhìn thẳng.
Nếu dựa theo tập quán của người Tác-ta thì lúc này họ đã bỏ bớt lò sưởi từ lâu, tuy nhiệt độ ban đêm có lạnh thật nhưng không phải là không chịu nổi.

Hiện tại vì Sở Tỷ, lại đem thêm vài lò lửa cháy hừng hực từ ngoài vào, như vậy Sở Tỷ sẽ cảm thấy mát mẻ lại không bị cảm lạnh.
Tô Hách Ba Khổng nghiêng người ngồi trên mép giường, vươn tay vuốt ve đôi mắt đang nhắm nghiền của Sở Tỷ.
Tính tình cứng đầu thế này, làm sao cũng không chịu khuất phục, chỉ giỏi giết địch một ngàn tự hại tám trăm, chi bằng...!Đầu ngón tay Tô Hách Ba Khổng trượt xuống, lướt qua gò má rồi dừng tại cái cổ yếu ớt của Sở Tỷ, cảm nhận nhiệt độ ấm áp cùng mạch đập suy nhược.
Khoảnh khắc lần đầu chạm vào làn da của Sở Tỷ, Tô Hách Ba Khổng đã cảm thấy da dẻ người này tốt đến khó tả, hoàn toàn khác biệt với những hán tử man tộc quanh năm hứng nắng dầm sương trên thảo nguyên.

Hắn đoán chắc người này đã quen sống an nhàn chưa từng nếm khổ sở cuộc đời, nên mới dùng biện pháp hiệu quả nhất, để y chịu nỗi đau xác thịt dày vò mà cúi đầu trước mình.

Song, trận đòn roi này lại bị Sở Tỷ dùng sự im lặng phá hỏng, đây cũng là tình huống nằm ngoài dự đoán của Tô Hách Ba Khổng.

Lại nhớ lời đại phu nói ban nãy, e là người tên Sở Tỷ này cũng đã từng nếm trải không ít khổ sở.
Bàn tay Tô Hách Ba Khổng tiếp tục lướt đi, xoa nhẹ lồng ngực chằng chịt vết thương do roi để lại.
Kẻ nào làm ngươi thành thế này? Ngươi đã mắc phải tội gì? Ngươi là tình nhân của hoàng đế kia mà? Gã ta đành lòng trơ mắt nhìn ngươi chịu đau đớn sao?
Vô số câu hỏi được đặt ra nhưng không một ai giải đáp những thắc mắc của hắn..